Tôi chẳng sợ hãi gì.
“Tôi khuyên anh đưa ra phương án tốt hơn, nếu không tôi bán cho người khác.”
“Được, ngoài toàn bộ tài sản hôn nhân, anh cho em thêm ba căn hộ lớn ở trung tâm thành phố mà anh mua trước hôn nhân, thế đủ chưa?”
Nghe thế, tôi bật cười nhẹ.
“Vậy cảm ơn anh Châu, mai tôi đến công ty tìm anh ký hợp đồng.”
Hai tuần sau, sáng sớm hôm ấy, tôi vừa mở cửa vào nhà.
Bước vào đã thấy một người đàn ông ngồi trên sô pha, theo phản xạ tôi giật mình.
Chính là Châu Tử Lăng.
Chắc anh thức trắng đêm, áo sơ mi trắng trên người nhăn nhúm, đôi mắt sâu khó hiểu.
Anh nghiến răng trừng mắt, gào lên: “Tô Thanh, em lại giở trò gì với Nguyệt Nguyệt hả?”
Giọng anh khản đặc, nghe khó chịu vô cùng, chính anh cũng bị giọng mình dọa.
“Tôi làm gì? Hơn nữa dù tôi có làm gì thì giờ cũng chẳng liên quan anh nữa, phải không.”
Mặt anh càng khó coi.
“Đêm qua em cả đêm không về, rốt cuộc đi đâu?”
Giọng anh chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân khiến tôi chán ngán, tôi không nhịn được liếc trắng mắt.
“Chuyện tôi về hay không về nhà đâu liên quan gì đến anh.”
Ngay lúc tôi sắp lờ anh, đi vào phòng ngủ, anh lạnh lùng gọi với theo:
“Tô Thanh, tôi cảnh cáo lần cuối, đừng để bạn em quấy rầy Nguyệt Nguyệt, sức chịu đựng của tôi có giới hạn.”
Nghe thế, tôi hiểu ngay ý anh muốn nói gì.
Lâm Liễu là một barista có tiếng.
Vài hôm trước, để xả giận cho tôi, cô ấy đến quán cà phê nơi Từ Nguyệt làm, ngay trước mặt toàn bộ nhân viên và khách, đích danh yêu cầu uống cà phê do Từ Nguyệt tự pha.
Uống một ngụm, cô lập tức chê bai nào là xay chưa tới, nhiệt độ không chuẩn, kỹ thuật kém… đủ kiểu, khiến Từ Nguyệt khóc lóc chạy ra khỏi quán, suýt bị xe đụng.
Trước chuyện ấy, lời bình duy nhất của tôi là:
“Cô ấy chỉ làm việc thường ngày thôi, cũng phải báo cáo với anh? A quá nhạy cảm rồi.”
Tôi cười nhìn vẻ mặt sa sầm của Châu Tử Lăng, nói tiếp:
“Không chỉ anh, giới hạn của tôi cũng có mức độ.
Căn nhà này trước khi kết hôn tôi tự mua, tức là tài sản riêng.
Ba giờ chiều nay tôi sẽ cho người đến thay khóa, anh mau thu dọn đồ đạc, quá giờ tôi không chờ nữa.
Nếu dọn không xong, tôi sẽ báo bên dọn dẹp vứt hết, còn vứt đi đâu, chắc anh không muốn biết đâu, đúng chứ.”
Nói xong, tôi trở về phòng, đóng cửa cái rầm.
Đến lúc tôi bước ra, Châu Tử Lăng đã bỏ đi trong cơn giận.
Hôm sau, Lâm Liễu háo hức bảo tuần tới có buổi họp lớp, nhưng tiếc đúng hôm đó tôi bận tiệc xã giao.
Nghe tôi kể địa điểm tiếp khách, cô bạn liền đề nghị tổ chức họp lớp ở chỗ đó.
Sau khi Lâm Liễu cam đoan Châu Tử Lăng sẽ không đến, tôi đồng ý sẽ ghé một lát.
Không ngờ lúc tôi đẩy cửa vào, liền chạm mặt đôi “cẩu nam nữ” ấy.
Từ Nguyệt thân mật khoác tay Châu Tử Lăng, cứ như cô ta đã thay thế thành công, ra dáng con người nhỏ nhen.
Khi còn học đại học, tôi và Châu Tử Lăng nổi tiếng khắp trường là cặp trai tài gái sắc.