Ngày Mai Sẽ Là Một Ngày Đẹp Trời

Chương 4



Dù ta ba ngày hai bận đổ bệnh, dù ta không nói được một lời, họ vẫn đối đãi ta như thuở ban đầu.

 

Mẹ đến chùa cầu thần phật phù hộ.

 

Cha đi làm thuê cực nhọc để mua thuốc cho ta.

 

Tỷ tỷ tự tay may búp bê vải để chọc ta vui.

 

Đệ đệ trèo đèo lội suối bắt gà rừng về tẩm bổ cho ta.

 

Vì để bảo vệ tình yêu này, ta có thể làm rất nhiều việc.

 

Cha mẹ thấy ta đã quyết ý ở lại, cũng không khuyên nữa.

 

Trước khi đi, mẹ ghé sát tai ta, nhẹ giọng dặn dò:

“Châu Châu, ngoài này chúng ta sẽ làm theo lời con dặn. Còn con, ở Thẩm gia phải biết chăm sóc bản thân.”

 

Ta tiễn họ đi, dõi mắt nhìn bóng lưng cả nhà dần hòa vào dòng người tấp nập của kinh thành.

 

Ta biết, có những việc—chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

 

Ta nhất định phải g.i.ế.c một người.

 

Cũng nhất định phải cứu một người.

 

06

 

Chớp mắt, lại một mùa hạ nữa sang.

 

Tính ra, ta đã ở Thẩm gia hơn hai năm.

 

Sáng sớm, bên ngoài mưa bắt đầu rơi.

 

Ta ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ thưởng mưa.

 

Thẩm Nguyên An vội vàng chạy đến, đóng cửa lại cho ta.

 

Hắn lải nhải không dứt:

“Cứ mỗi lần đổi mùa là ngươi lại ốm một trận, vậy mà còn dám mở cửa cho gió lùa vào!”

 

Hắn quen thuộc mở hộp trang sức, tự tay chải tóc, chọn trâm cài cho ta.

 

Chọn hồi lâu, hắn bất mãn thở dài:

“Hầy… ta vẫn phải nghĩ cách kiếm thêm bạc mới được. Ngươi xem, đám trang sức này đều lỗi thời cả rồi. Phải đưa ngươi đến Bảo Trang Các mua thêm vài món.”

 

Ta lười đáp lời.

 

Mỗi tháng hắn đều mua quần áo, trang sức cho ta.

 

Tiền tiêu vặt hắn nhận được mỗi tháng là hai mươi lượng, cộng thêm ít bạc lẻ buôn bán bên ngoài, đều đổ hết lên người ta.

 

Hắn ra ngoài chẳng có lấy một xu dính túi, toàn dựa vào bằng hữu trả hộ, lâu dần bị đặt cho cái danh “công tử keo kiệt số một kinh thành.”

 

Sau khi chải tóc cho ta xong, hắn lại đến gian phòng ấm bên cạnh bưng điểm tâm sáng vào.

 

Trong lúc dùng bữa, Thẩm Nguyên An gắp cho ta một đũa măng, vừa gắp vừa lẩm bẩm:

“Triệu Đông Niên vừa từ Thương Châu trở về. Năm kia hắn đến Thương Châu xử lý nạn lũ, phải mất hai năm mới về kinh. Giờ hắn định mở tiệc mừng công, còn gửi thiệp mời đến phủ ta. Nghe nói Thương Châu năm đó lũ lụt kinh khủng, nhấn chìm vô số ruộng vườn, nhà cửa, dân chúng ly tán, c.h.ế.t đói la liệt, thật sự thảm thiết.”

 

Nói đến đây, Thẩm Nguyên An rùng mình, còn đưa tay xoa tóc ta, khẽ cảm thán:

“May mà cả nhà các ngươi thoát ra được.”

 

Phải rồi, chúng ta may mắn thoát ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng… nhà của Lý thẩm thì không.

 

Ta sẽ không còn nghe tiếng bà cất giọng sang sảng gọi:

“Châu Châu, thẩm làm hoành thánh cho con rồi đây!”

 

Đứa bé gái mới tròn ba tuổi của bà cũng không còn.

 

Ta sẽ chẳng bao giờ thấy gương mặt bầu bĩnh của nó nữa, hay được ăn những viên kẹo nhỏ nó lén để dành cho ta.

 

Lão Vương què chân g.i.ế.c lợn cùng cả nhà ông cũng chẳng thể thoát.

 

Ông từng hay nháy mắt với ta, lén lút để lại phần thịt ngon nhất cho ta.

 

Bao nhiêu người từng cho ta tình thương, từng dang tay giúp đỡ ta, đều lặng lẽ c.h.ế.t chìm trong cơn hồng thủy ấy.

 

Đêm đó, Triệu Đông Niên dẫn theo một đoàn người, trong bóng đêm đến bờ đê.

 

Hắn dài giọng thở than:

“Cái tên Lý Diên Khánh c.h.ế.t tiệt, xây đê vững chắc thế này, hại ta phải tốn công thêm một phen. Nếu không nhấn chìm hết ruộng vườn, nhà cửa của dân, thì ta lấy cớ gì để cứu tế chứ?”

 

Rồi đê vỡ, nước lũ ào ạt đổ xuống, cuốn trôi tất cả.

 

Triệu Đông Niên lau nước mắt giả dối, nghẹn ngào khóc than:

“Thảm quá! Thảm quá! Chỉ có thể trách ông trời mưa quá lớn…”

 

Trên đường chạy nạn, chúng ta từng nghe dân chúng bàn tán: vị Triệu đại nhân từ triều đình tới cứu tế, vất vả ngày đêm, đến mức lâm bệnh.

 

Hình ảnh hắn cần mẫn, thanh liêm được ca ngợi khắp nơi. Quan viên các địa phương còn gửi tấu chương về kinh thành, tán dương hắn hết lời, đòi lập công biểu dương.

 

Nghe xem—nực cười không?

 

Nếu hôm ấy cả nhà ta không phải vào thành dự yến, e rằng cũng đã chôn xác trong biển nước kia rồi.

 

Triệu Đông Niên, ngươi đáng chết.

 

Ngươi chọn phá đê vào đêm khuya, không để người dân một con đường sống.

 

Tiệc mừng công sao?

 

Vậy thì… để hắn c.h.ế.t ngay tại cái tiệc đó đi.

 

Ta gõ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Nguyên An.

 

Hắn nhìn ta ra hiệu, kinh ngạc nói:

“Ngươi muốn ta dự tiệc mừng công của Triệu Đông Niên?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thẩm gia và Triệu gia xưa nay vốn chẳng đội trời chung.

 

Tiểu cô cô của Thẩm Nguyên An là Quý phi được sủng ái nhất hậu cung, sinh hạ một trai một gái.

 

Trong khi đó, Hoàng hậu lại chính là tỷ tỷ của Triệu Đông Niên, con trai bà ta được lập làm Thái tử nhưng bà từ lâu đã thất sủng.

 

Thẩm Nguyên An nắm tay ta, cười tươi rói:

“Được! Ta đi làm hắn ngứa mắt! Ai chẳng biết Triệu Đông Niên là kẻ ham tiền, ra ngoài cứu tế cũng không biết đã nhét vào túi riêng bao nhiêu! Cái thứ sâu mọt như hắn, c.h.ế.t sớm bớt họa!”

 

Nghe hắn nói vậy, ta lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái.

 



 

Sau cơn mưa, Thẩm Nguyên An dẫn ta ra ngoài mua y phục, trang sức.

 

Đang đứng bên đường, bỗng ta nghe tiếng huyên náo phía trước.