Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 17



Ánh nắng trưa chiếu vào khoảng sân nhỏ, bị mái hiên và giàn dây leo che đi một nửa, nửa còn lại len lỏi vào từng ngóc ngách trong sân.

Nhà ăn bật điều hòa, cửa sổ sát đất chỉ kéo lên một nửa rèm, có thể thấy được khung cảnh nóng rực bên ngoài.

Lá chuối tây bị nắng chiếu đến mức cháy xém, dây leo khô quắt lại, băng ghế đá đã nóng hầm hập, cả sân không một bóng người.

Nhiệt độ không khí ở thị trấn Kiêm Gia nói chung thấp hơn trong thành phố, nhưng vào mùa này, giờ này, mặt trời cũng không hề hiền hòa.

Sở Nhược Du không hề để ý đến sự thất thần của Vân Hồi Chi, tài nấu nướng của Vân Hồi Chi còn tốt hơn một chút so với nàng tưởng, nàng nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất chuyên tâm.

"Vẫn chưa quyết định."

Lúc này nàng mới ngước mắt nhìn Vân Hồi Chi: "Đạo diễn Vân còn chưa đưa tôi đi hết mấy chỗ, cảnh điểm trong núi cũng chưa xem xong, vội gì chứ? Ngày mai không phải còn muốn vào núi sao?"

Vân Hồi Chi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, còn nhiều chỗ có thể đi chơi lắm."

Nhưng tâm trạng lại hoàn toàn sa sút, cô lặng lẽ cảm thấy xấu hổ vì sự không nỡ và thất vọng vừa rồi.

Cũng vì niềm vui thầm kín hiện tại mà cảm thấy phiền muộn.

Như thể một phần cơ thể đang phơi nắng ngoài sân, sắp bị cảm nắng ngất đi, một phần khác lại đang ung dung thổi gió lạnh trong nhà.

Sở Nhược Du nói: "Ý tôi là, chúng ta thường xuyên ra ngoài, cơ hội để cô vào bếp không nhiều lắm đâu, đừng lo tôi áp bức cô."

"Tôi không lo lắng đâu."

Vân Hồi Chi nở một nụ cười trong sáng với nàng: "Được phục vụ Sở tiểu thư là phúc khí của hướng dẫn viên du lịch này!"

Môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp.

Hai từ này hiện lên trong đầu Sở Nhược Du.

Em gái Tiểu Chương hôm nay đến cửa hàng đưa cơm cho anh trai, hai anh em xách theo hộp cơm giữ nhiệt vào nhà ăn.

Vừa thấy Vân Hồi Chi ở đó, Chương Thải liền bỏ mặc anh trai mình mà đi tới.

Sở Nhược Du ngồi im không chút biểu cảm, vặn nắp bình trà uống ngụm nước trà ngon mà Vân Hồi Chi pha cho, chuẩn bị xem kịch hay.

Chương Thải nhìn thấy bát canh thừa chưa ăn hết, hỏi: "Ai nấu món này vậy?"

Vân Hồi Chi giơ tay lên: "Chị."

Chương Thải bĩu môi, "Trời nóng nực thế này mà còn nấu cơm cho cô ta, chị thích cô ta đến vậy à."

Chỉ là nấu cơm thôi mà, cũng đâu có thích đến mức đó.

Vân Hồi Chi bị lời nói thẳng thừng của cô bé học sinh cấp ba làm cho đứng hình, vốn tưởng cô bé đến gây sự vô cớ, đang chuẩn bị dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Chương đến giải cứu.

Kết quả là câu tiếp theo của cô bé lại là: "Khi nào đến quán đồ nướng nhà em ăn một bữa?"

Chương Thải thấy ánh mắt Vân Hồi Chi liếc về phía Sở Nhược Du, cũng nhìn theo: "Đương nhiên là phải mang cả cô ấy theo rồi."

Vân Hồi Chi cười: "Em định mời bọn chị à?"

Trước đây Chương Thải cũng đã mời cô vài lần, nói muốn mời cô về quán ăn.

Nhưng Vân Hồi Chi đã biết tỏng tâm tư của cô bé, làm sao dám đáp lại sự thân thiện đó.

Vân Hồi Chi đã hỏi thăm Tiểu Chương, Chương Thải cũng không hề công khai xu hướng tính dục với gia đình, chỉ là thoải mái thể hiện bản thân trước mặt anh trai mà thôi, vì anh trai cô bé không thích nói nhiều cũng không thích xen vào chuyện người khác.

Cho nên từ khi Chương Thải trở về thị trấn, Vân Hồi Chi vì muốn tránh mặt cô bé nên không còn đến quán BBQ nhà cô bé ăn nữa, thật sự cũng có chút thèm.

"Không phải."

Chương Thải "Hừ" một tiếng, ý tứ quá rõ ràng: Chị đã ở bên người phụ nữ khác rồi, còn muốn ăn chùa nữa à.

"Đồ nướng nhà em ế ẩm quá, giúp bọn em một chút đi."

Nói trắng ra là, kéo khách hàng đến tiêu thụ.

Tiểu Chương có lẽ nghe không nổi nữa, ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm, "Chương Thải, qua đây."

Sở Nhược Du là người đồng ý trước, "Tối nay đi luôn."

Nàng mỉm cười ôn hòa với Chương Thải, thầm thấy cô bé này rất đáng yêu, cũng không có ác ý gì.

Chương Thải là một cô gái thị trấn điển hình, vóc dáng không cao, da hơi ngăm, nhưng da dẻ rất đẹp.

Đôi mắt đen láy, ngũ quan nhỏ nhắn, tính cách thì, hoạt bát thẳng thắn và thiện lương.

"Được thôi, đồ nướng nhà em ngon lắm đó."

Chương Thải tự hào xong tiện thể giải thích: "Em thấy hai chị đều bắt đầu tự nấu cơm rồi, chắc là ngán những thứ khác rồi."

Sở Nhược Du cầm ly nước rời khỏi nhà ăn, Vân Hồi Chi phụ trách dọn dẹp bàn và rửa chén.

Chương Thải thấy vậy nhỏ giọng nói với Tiểu Chương: "Anh, anh xem kìa, chị ấy vừa nấu cơm, lại còn phải rửa chén nữa, chị ấy ở bên người phụ nữ kia thì có gì tốt chứ."

Tiểu Chương ăn hai miếng cơm mới thèm để ý đến cô em gái: "Cô ấy nguyện ý, cũng có thể là Sở tiểu thư không được khỏe."

Chương Thải quay đầu lại thấy bóng dáng Sở Nhược Du biến mất ở cửa cầu thang, che miệng cười, vui vẻ nói: "Vừa rồi em phát hiện cô ấy đẹp quá, đẹp hơn Vân Hồi Chi nhiều, cô ấy tên đầy đủ là gì vậy?"

Tiểu Chương mệt mỏi chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Anh quên rồi."

"Chậc, anh đúng là anh ruột của em, anh có thể nhớ được cái gì chứ?"

Nhớ được lần trước em gọi người ta là đồ đàn bà hư hỏng, nói cô ta quyến rũ Vân Hồi Chi đến mức đi đường cũng liêu xiêu.

. . . . .

Nắng gắt đến mức người ta không dám ra ngoài, Vân Hồi Chi dọn dẹp xong nhà bếp liền chạy lên lầu.

Vừa vào cửa phòng đã nghe thấy một câu: "Vất vả rồi, tôi rót nước cho cô đây, uống đi."

Vân Hồi Chi vừa hay cũng khát nước, nhưng uống được nửa ly thì không muốn uống nữa, dưới ánh mắt ép buộc của Sở Nhược Du đành phải ngoan ngoãn uống hết.

Cô rửa mặt xong bước ra, hào hứng hỏi: "Chị còn buồn ngủ không?"

Sở Nhược Du khéo léo: "... Tôi không muốn làm chuyện khác đâu."

Vân Hồi Chi hơi bĩu môi, thất vọng nói: "A, thật sự không muốn xem phim sao?"

Sở Nhược Du ngẩn người: "Xem phim thì được."

Mở máy chiếu lên, hai người ngồi trên sô pha tìm phim, Vân Hồi Chi hỏi nàng: "Chị thích xem thể loại nào?"

"Chỉ cần không phải phim dở tệ, logic trăm ngàn lỗ hổng, phim nào tôi cũng xem được."

Yêu cầu này nói thật, cũng hơi cao.

Cuối cùng họ tìm được một bộ phim nước ngoài thuộc thể loại chữa lành, cảnh quay rất đẹp, nữ chính cũng rất đáng yêu.

Núi tuyết, thảo nguyên, chăn thả gia súc, những ngôi nhà gỗ.

Xua tan đi sự oi bức tiềm ẩn của mùa hè, mang lại một sức mạnh khiến người ta bình tâm.

Vân Hồi Chi ngồi xếp bằng, ôm gối dựa, đầu tựa vào vai Sở Nhược Du, như một "thánh bình luận" thực thụ, không ngừng nhận xét từng chi tiết.

Dưới những thước phim phong cảnh dài dòng, họ trò chuyện phiếm, Sở Nhược Du nói cô là "thánh bình luận", rồi lại nói: "Tôi xem phim không thích bật bình luận đâu."

Vân Hồi Chi lè lưỡi, bắt chuyện: "Hầu hết thời gian tôi sẽ bật, nhưng nhìn thấy những bình luận ngớ ngẩn thì tức giận lắm, có khi còn bị vài lời nói làm cho ghê tởm. Cho nên đành phải tắt đi. Nhưng một mình xem đến những đoạn đặc sắc lại thấy cô đơn, rồi lại mở lên. Cứ lặp đi lặp lại như vậy."

Sở Nhược Du trào phúng: "Cô xem một bộ phim cũng vất vả thật đấy."

"Bật bình luận cũng giống như yêu đương vậy."

"Ý cô là sao?"

"Có nó thì thường xuyên cảm thấy nhàm chán, rất khó hiểu, còn tức giận nữa. Nhưng một mình thì lại trống vắng, những khoảnh khắc đặc sắc hay buồn bã đều rất cần nó bầu bạn."

Vân Hồi Chi cảm khái: "Thật mâu thuẫn."

Cách nói này rất thú vị, Sở Nhược Du phát hiện Vân Hồi Chi không phải chỉ là một bình hoa đơn giản như vẻ bề ngoài, "Ngày thường cô hay nghĩ nhiều thứ như vậy sao?"

"Không phải, tôi vừa mới nghĩ ra thôi. Có lẽ là độc thân lâu quá rồi, thấy trống rỗng."

Sở Nhược Du cười một tiếng, cúi đầu nhìn cô, môi vô tình chạm vào sợi tóc cô, rồi lại tách ra.

"Thật thẳng thắn."

Vân Hồi Chi vốn định hỏi nàng, cho rằng độc thân tốt hơn hay yêu đương tốt hơn.

Chợt nhớ ra người ta vừa mới ly hôn chưa lâu, đến đây là để giải sầu, liền bỏ qua chủ đề này.

Lúc phim sắp kết thúc, nhạc nền từ đỉnh núi tuyết vang lên, nhân vật chính chân trần mặc váy chạy trên đồng cỏ.

Bầu trời xanh thẳm dịu dàng, trong sáng, đàn cừu như những viên ngọc trai rơi vãi.

Vân Hồi Chi cảm thấy vui vẻ, "chụt" một cái hôn lên má Sở Nhược Du.

Sở Nhược Du lập tức nhíu mày: "Tôi cảm nhận được nước miếng của cô rồi đấy."

Vân Hồi Chi vô lại: "Không phải chị thích môi ẩm sao, môi tôi bây giờ ẩm lắm nè."

"Cút đi."

Sở Nhược Du dịch người sang một bên.

Bị Vân Hồi Chi níu lại, ôm lấy, vẻ mặt tủi thân mà oán trách: "Hừ, chị bảo tôi cút."

Đuôi mắt cụp xuống, trông yếu đuối đáng thương.

Sở Nhược Du lại không hề mềm lòng, cười hỏi: "Vậy sao cô còn chưa cút."

"Tôi không cút đấy, tôi muốn ôm chị."

Vân Hồi Chi dụi dụi vào cổ nàng, như chú cừu non trong phim không muốn rời xa nữ chủ nhân.

Tiếc là Sở Nhược Du không có tính tình tốt như thiên thần của nữ chủ nhân, bỗng dưng mất kiên nhẫn, đè cô lại, cắn một miếng không nhẹ không nặng vào cổ cô.

Vân Hồi Chi lập tức a a a: "Đúng là đồ chó con!"

"Xem cô còn dám không thành thật nữa không."

"Không được! Đau quá! Nuốt không trôi cục tức này, chị cũng phải cho tôi cắn một miếng!" Vân Hồi Chi kháng nghị.

Sở Nhược Du đẩy cô ra rồi đứng dậy khỏi sô pha, Vân Hồi Chi dây dưa theo.

Hai người lại vật lộn một trận trên giường, cuối cùng Vân Hồi Chi cũng không cắn được Sở Nhược Du.

"Coi như chị lợi hại."

Vân Hồi Chi quỳ trên giường, làm động tác giơ cờ trắng đầu hàng: "Ngừng chiến, chúng ta không đánh nữa."

Sở Nhược Du cho phép, "Mệt rồi, buồn ngủ."

"Chị ngủ trước đi."

"Cô sẽ đánh lén tôi à?"

Vân Hồi Chi đảo mắt, cười nói: "Tôi không làm vậy đâu, tôi là đứa trẻ ngoan mà."

"Nếu cô mà dám,..."

Sở Nhược Du dừng lại, suy nghĩ xem nên đe dọa thế nào để làm cô sợ.

Lời còn chưa nghĩ ra, Vân Hồi Chi đã nói: "Tôi chắc chắn sẽ không làm vậy đâu."

Cô mím môi, vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại vừa nóng bỏng, "Tôi mới không nỡ cắn chị bị thương."

Ánh mắt trong veo đến mức không có một chút tạp chất nào.

Như khe núi được cầu vồng chiếu rọi.

Cả người Sở Nhược Du tĩnh lại, hỏi cô: "Tại sao lại không nỡ?"

Vân Hồi Chi ngơ ngác một thoáng, nhìn Sở Nhược Du, căng thẳng đến mức từ quỳ chuyển sang ngồi, làm một loạt động tác nhỏ.

Sau đó cô bật cười nói: "Chị chính là Bên A của tôi mà, kim chủ tỷ tỷ, tôi nịnh nọt còn không kịp, làm sao dám cắn chị chứ."

Hóa ra là vì tiền.

Rất thực tế, cũng rất đơn giản.

Đơn giản là tốt nhất, tối qua Vân Hồi Chi nói đúng, giữa họ không cần sự giả dối.

Ngủ trưa được hơn một tiếng, kết thúc bằng việc Vân Hồi Chi nhận điện thoại.

"Alo, mẹ."

Bên kia không biết nói gì, Vân Hồi Chi một lúc lâu cũng không hé răng.

Sở Nhược Du ngồi dậy rót nước uống, thấy vẻ mặt cô rất lạnh nhạt, còn có chút không kiên nhẫn.

"Khi nào ạ?"

"Ồ, tùy mẹ thôi, tháng này con muốn ở một mình, đừng làm phiền con là được."

Cúp điện thoại, cô biết Sở Nhược Du vẫn luôn lắng nghe, liền nói: "Mẹ tôi gọi, một thời gian nữa mẹ có thể sẽ đưa em gái tôi đến đây một chuyến."

"Không yên tâm về cô à?"

"Không phải." Vân Hồi Chi thu lại câu nói tiếp theo, không giải thích thêm.

Sở Nhược Du cũng không muốn hỏi.

Đợi nhiệt độ giảm xuống, hai người cùng nhau ngắm mặt trời lặn một lúc, sau đó dắt xe đạp ra ngoài.

Chậm rãi đạp xe về phía tây, như đang đuổi theo những ngày tháng đã qua.

Vân Hồi Chi không nhịn được huýt sáo một hơi.

Cô huýt sáo rất giỏi, nhẹ nhàng dễ nghe, có thể thổi ra được cả giai điệu và nhịp điệu của bài hát.

Sở Nhược Du làm ra vẻ cổ hủ mà phê bình: "Con gái con đứa huýt sáo thì ra cái thể thống gì?"

"Chị là người bảo thủ à?"

Vân Hồi Chi cố tình cãi lại: "Con gái đến cả huýt sáo cũng không được sao? Đàn ông xin độc quyền à?"

Sở Nhược Du bình tĩnh nói: "Dù là nam hay nữ, đi ngoài đường mà cứ huýt sáo suốt thì cũng kỳ cục lắm."

"Tôi mặc kệ, tôi thích huýt đấy!"

"Vậy thì tôi không ngồi xe cô nữa."

"Được thôi, vậy chị nhảy xuống xe đi."

"Nhảy liền đây."

Sở Nhược Du nói xong liền ôm eo cô chặt hơn, vài sợi tóc của Vân Hồi Chi bị gió đêm thổi bay lên mặt nàng.

Tiếng huýt sáo vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng bỗng dưng yêu mùa hè này.