Dậy sớm, ăn sáng xong lại đi đến khu du lịch.
Tuy vẫn là lối vào như lần trước, nhưng xe buýt lại đi theo một hướng khác.
Rừng rậm, suối trong, tiếng chim hót, đường mòn cheo leo.
Cảnh sắc trong núi vẫn được tạo nên từ những yếu tố đó, nhưng giữa cái chung lại có cái riêng, cho nên đi dạo mãi cũng không thấy nhàm chán, mỗi lần cảm nhận lại mỗi khác.
Ngoài mũ ra, Sở Nhược Du còn đeo khẩu trang chống nắng và kính râm, Vân Hồi Chi gần như cả ngày không nhìn thấy được toàn bộ gương mặt của nàng.
Lúc về trên xe buýt, Vân Hồi Chi thấy hơi sốt ruột.
Cô khuyên nàng: "Chị tháo kính râm ra đi, tôi kéo rèm lên, không chói mắt đâu."
"Không tháo."
Sở Nhược Du không hỏi nguyên nhân cũng không thèm để ý.
Rất nhiều du khách vừa lên xe đã ngủ, Vân Hồi Chi không buồn ngủ, kiên trì nói chuyện với nàng: "Nhớ lần đầu tiên gặp chị, chị cũng mang cặp kính râm này, ngầu lắm, như ngôi sao điện ảnh vậy, một ánh mắt vạn năm thương nhớ luôn đó."
"Cô nhớ nhầm rồi, lúc đó tôi mang một cặp khác."
Sở Nhược Du khẽ ngắt lời.
Vân Hồi Chi xị mặt xuống: "... Sao chị lại mua hai cặp kính râm trông na ná nhau vậy?"
"Khác nhau nhiều lắm, cô nhìn không ra à?"
"Tôi nhìn không ra."
"Vậy thì đừng nhìn nữa."
"..."
Vân Hồi Chi bị nàng chặn họng một cách nhanh chóng, chưa từng thấy ai không biết nói chuyện như vậy!
Nhưng chút lạnh lùng nhỏ nhặt này của Sở Nhược Du căn bản không thể nào át được cái miệng lanh lợi của cô, cô tiếp tục nói: "Đố chị nè, chị có nhớ câu đầu tiên tôi nói với chị là gì không?"
"Nhớ."
"Nói nghe thử xem."
Sở Nhược Du khẽ "Hừ" một tiếng, "Không muốn nói."
"Lúc đó chị ngượng lắm đúng không."
Vân Hồi Chi hỏi với chút ý xấu.
"Cũng có chút."
Bị đọc to nick name đúng là rất ngượng.
"Vậy tên của chị thật sự là đặt theo câu cổ văn đó sao?"
Vừa rồi ở quảng trường nhỏ dưới chân núi đợi xe buýt, bên đó tình cờ có một cái ao, bên trong mấy con cá Koi được nuôi rất tốt.
Vân Hồi Chi không nhịn được ngâm nga câu "Giai Nhược Không Du không chỗ nào y", Sở Nhược Du lúc đó quay đầu lại, châm chọc cô một câu: "Ừm, cũng coi như có chút văn hóa."
Bây giờ Vân Hồi Chi lại lôi ra hỏi nàng.
"Không phải."
Sở Nhược Du nói, "Chẳng có ngụ ý gì tốt đẹp cả."
Vân Hồi Chi nghĩ cũng phải, hai từ "không du", "không chỗ nào y" đặt vào tên người quả thật không hay, ba của Sở Nhược Du chỉ cần không phải là người thiếu suy nghĩ thì sẽ không dùng câu này để đặt tên cho con gái.
"Vậy thì đặt thế nào?" Cô thích hỏi đến cùng.
"Lật từ điển rồi chọn bừa."
"Tùy ý vậy sao?"
Sở Nhược Du khẽ nói: "Trong nhà không có người làm văn chương, không có cái thú tao nhã 'tố hồi tòng chi' như nhà cô đâu."
Vân Hồi Chi lải nhải: "Đâu có đâu, nhà tôi cũng không có ai làm văn chương, nghe nói tên này là ông nội tôi đi xem bói hỏi giúp, nói là để cầu bình an. Sau này tôi lên cấp hai, học được câu này trong Kinh Thi, mới biết cách giới thiệu với người khác."
Lúc về mọi người đều rất mệt, người nói không ngớt như Vân Hồi Chi không nhiều.
Cho nên cô nói xong một đoạn dài, Sở Nhược Du còn chưa kịp đáp lời, ông chú ở hàng ghế sau đã nhoài người lên hỏi: "Câu nào trong Kinh Thi vậy?"
Ông ấy chỉ nghe được lời Vân Hồi Chi nói lúc nãy, lúc trước Sở Nhược Du nói giọng nhỏ.
Vân Hồi Chi nghiêng người thấy vẻ tò mò trong mắt ông chú hóng chuyện, liền nói ngay: "Là câu rất nổi tiếng 'Bạch lộ vi sương' đó ạ."
Ông chú tỏ vẻ đã hiểu, tự tin hỏi: "Cháu tên là Bạch Lộ hay Bạch Sương?"
"Bạch Vi."
"Ồ, tên hay." Ông chú ngồi xuống.
Sở Nhược Du bật cười thành tiếng, hiếm khi nàng cười không chút dè dặt, còn tháo cả kính râm xuống, một cảnh tượng rực rỡ.
"Bạch Vi, tối nay về ăn gì?"
"Chị muốn ăn gì?"
Vân Hồi Chi được như ý nguyện nhìn thấy đôi mắt nàng, trong mắt có ý cười thích thú, cho nên dù biết rõ nàng đang chế nhạo mình nói dối, vẫn vô cùng vui vẻ đáp lại.
"Muốn ăn đồ cô nấu."
Yêu cầu này có hơi quá đáng, leo núi xong làm gì còn sức lực nữa, nàng nói xong liền chờ Vân Hồi Chi mặc cả với mình để ngày mai làm.
Vân Hồi Chi vui vẻ đồng ý: "Được thôi, tôi làm hai món khai vị dễ ăn, chị ăn nhiều một chút nhé."
Sở Nhược Du khựng lại, lúc này mới nhớ ra những yêu cầu của mình Vân Hồi Chi rất ít khi từ chối.
Nàng đổi chủ đề: "Đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè, đỡ phải mẹ tôi nghi ngờ tôi bị lừa vào đường dây đa cấp."
Nàng lấy ra vài tấm ảnh chụp không tệ mấy ngày nay từ album, đa số là do Vân Hồi Chi gửi cho nàng, bản thân nàng không thường xuyên cầm điện thoại chụp ảnh.
Phong cảnh núi non sông nước hữu tình, kiến trúc cổ trấn, những món ăn ngon, và cả hình ảnh của nàng dưới ống kính Vân Hồi Chi.
Vân Hồi Chi chụp người rất có nghề, Sở Nhược Du có chút hội chứng sợ ống kính, ảnh chụp đều là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Vân Hồi Chi lại có thể chụp được dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng của nàng.
Nàng không chọn tấm ảnh chụp chung với Vân Hồi Chi, đối với điều này Vân Hồi Chi không cảm thấy bất ngờ cũng không có cảm xúc gì.
Báo cáo kết quả công việc cho người nhà mà, không cần phải thêm người thừa vào.
Vì vấn đề mạng trong núi, chín bức ảnh đăng nửa ngày cũng không được, Vân Hồi Chi cứ chờ, muốn là người đầu tiên bấm thích cho nàng.
Nhưng mạng của cô cũng chậm, sau khi Sở Nhược Du đăng thành công, cô phải đợi nửa phút mới thấy được.
"Tôi có phải là người đầu tiên bấm thích không?"
Sở Nhược Du im lặng hồi lâu, rồi nói: "Không phải."
"Ai vậy, động tác nhanh thế."
Vân Hồi Chi thuận miệng nói một câu, lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Sở Nhược Du.
Vẻ mặt như vậy, lần trước nhìn thấy là ở quán cà phê, sau khi nàng nghe điện thoại của chồng cũ.
Cho nên, lại là anh ta!
Vân Hồi Chi nhất thời cảm thấy vô vị, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Xuống xe, Sở Nhược Du đổi ý nói: "Hay là tìm một quán ăn đi."
Vân Hồi Chi trực tiếp đồng ý: "Vừa hay tôi cũng đói bụng rồi, vào quán ăn cho nhanh."
Trong lúc ăn cơm, Sở Nhược Du cứ thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, rồi trả lời một câu, lúc trả lời thì mặt mày nghiêm túc, căng thẳng đến mức mím môi.
Chị gái ơi, đừng quá yêu nữa.
Vân Hồi Chi thầm nghĩ, cũng không có hứng thú quản nàng nữa, lặng lẽ ăn phần cơm của mình.
Tùy tiện đi.
Tùy tiện!
Còn có thể trông mong người ta chỉ trong mấy ngày mà thoát ra khỏi mối tình cũ sao. Không thể nào!
May mà Sở Nhược Du trông không giống kiểu người lụy tình, chắc cũng sẽ không ăn lại cỏ cũ đâu.
Chỉ là... Vân Hồi Chi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu Sở Nhược Du có thể chấp nhận làm tình với phụ nữ, vậy thì việc đàn ông "không được" cũng không ảnh hưởng gì lắm nhỉ.
Có lòng tự trọng, không muốn ư?
Có thể là vậy.
Vân Hồi Chi suy nghĩ lung tung một đống.
Chính mình cũng thấy ghê tởm, ai mà muốn quản mấy chuyện vớ vẩn của họ chứ.
Trở lại khách điếm, Vân Hồi Chi đeo tai nghe rồi ngồi vào bàn chơi game, không muốn nói thêm bất cứ điều gì với Sở Nhược Du nữa, mặc kệ nàng theo đuổi những ký ức cũ.
Mãi đến khi Sở Nhược Du đặt ly nước trước mặt cô, nhìn xuống cô nói: "Cô hai tiếng đồng hồ không uống nước rồi đấy."
Cũng là chơi game hai tiếng đồng hồ.
"Tôi không muốn uống."
"Phải uống." Nàng trở nên nghiêm túc.
Sự phản nghịch của Vân Hồi Chi đến đây là chịu thua, ngoan ngoãn uống nước.
Sở Nhược Du lúc này mới bật cười, "Tối nay có dịch vụ mát xa không?"
"Không có." Cô mới không thèm hầu hạ người ta đâu!
Sở Nhược Du: "Nếu tôi yêu cầu mãnh liệt thì sao?"
"Vậy cũng không có."
Sở Nhược Du suy nghĩ một chút, từ từ cúi đầu xuống, dưới ánh nhìn ngơ ngác ngoan ngoãn của Vân Hồi Chi, hôn lên môi cô.
Hôn xong, "Vậy thì sao? Cô xem tôi còn chưa chạm vào mũi cô nữa đó."
"Được."
"Vậy là được rồi à?"
Sở Nhược Du cười khẽ, bước chân thong thả, xoay người đi về phía giường, "Đến đây đi, Bạch Vi tiểu thư."
Nghệ danh vừa được gọi lên, Vân Hồi Chi lập tức cảm thấy mình như một cô gái mát xa thứ thiệt.
Sỉ nhục ai chứ, hừ, cô xắn tay áo lên, định thêm vài hạng mục, cho Sở Nhược Du biết tay.