Chưa đến chín giờ, vẫn còn loáng thoáng nghe được tiếng ồn ào từ con phố bên cạnh vọng lại, lọt vào đêm hè, bị gió đêm và ánh trăng thanh khiết làm dịu đi, trở nên có phần hiền hòa.
Vân Hồi Chi vén lọn tóc rũ xuống của nàng ra sau tai, cúi đầu hít hà hương thơm thanh nhã còn vương trên vành tai và xương tai của nàng, lắng nghe nhịp thở chậm rãi đang dần trở nên rối loạn của nàng.
Một loạt động tác diễn ra thật tự nhiên, mãi đến khi môi chạm đến bên gáy nàng, nàng theo bản năng kháng cự, hơi né đi một chút, Vân Hồi Chi mới dừng lại.
Sở Nhược Du khựng lại một chút, liếc mắt trêu chọc: "Giỏi lắm, cô uống thêm chút trà lạnh nữa đi."
Vân Hồi Chi dường như ngượng ngùng mà bật cười, thẳng thắn với nàng: "Tim tôi đập nhanh quá, nên người nóng lên, còn chị thì sao?"
Sở Nhược Du cụp mắt xuống, hít thở đều trở lại rồi mới nói: "Tôi cũng vậy."
"Hay mình thi xem tim ai đập nhanh hơn không."
"Được thôi."
Vừa dứt lời, Sở Nhược Du liền đồng ý.
Vân Hồi Chi có một cảm giác rất lạ, nàng dường như sợ không đáp lại đủ nhanh, chỉ cần có một chút do dự để suy nghĩ, câu trả lời bật ra chắc chắn sẽ là "Không".
Cô di chuyển tay từ eo đến ngực Sở Nhược Du, quả nhiên, nơi đó cũng không hề yên tĩnh.
Dưới lớp vải mềm mại, như dòng lũ định kỳ chảy xiết từ trên vách núi đổ thẳng xuống, tung tóe những bọt nước trắng xóa.
Lòng bàn tay theo đó hơi trượt xuống, vừa nhẹ nhàng đè lên, chợt bị nắm lấy.
Giọng nói lãnh đạm mà ôn hòa của Sở Nhược Du vang lên: "Đóng cửa sổ lại."
. . . . .
Sở Nhược Du tắm rửa xong bước ra, đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại một chiếc đèn tường trước cửa phòng vệ sinh.
Vân Hồi Chi ngồi co một chân trên giường trong ánh sáng mờ ảo, đang cúi đầu kiểm tra mắt cá chân.
Ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương, nói với nàng: "Hình như tôi bị muỗi đốt, chị có bị không?"
"Không có." Sở Nhược Du ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ghét thật, tôi từ nhỏ đã đặc biệt thu hút muỗi, chắc tại máu tôi ngon quá."
Sở Nhược Du đầu tiên nhìn thấy bàn tay Vân Hồi Chi, trắng nõn, thon dài, móng tay cắt tỉa vô cùng cẩn thận.
Tiếp theo mới nhìn đến hai nốt sưng đỏ ở mắt cá chân và một mảng vết cào, "Đừng gãi nữa, cô tìm thứ gì đó xịt lên đi, có không?"
"Có, nhưng tôi thấy mùi nó nồng quá, hơi làm hỏng không khí."
Khi nói chuyện, cô nhìn Sở Nhược Du, thẳng thắn đến mức quá đáng, ánh mắt luôn ngập tràn vẻ thanh thuần.
Nhưng hai chữ này lại chẳng hề hợp với cô.
Nói đến không khí, Vân Hồi Chi cố ý chỉ xuống đầu giường, Sở Nhược Du lúc này mới để ý thấy có xông hương.
Mùi hoa sơn chi như thể được hái xuống rồi ngâm trong một quả bóng bay ướp lạnh cả buổi chiều, đến tối, khi chọc vỡ quả bóng bay, hương thơm tươi mát bung tỏa, lành lạnh chạm vào làn da.
Sở Nhược Du ngẩn ra một lát, "Cô xem trang cá nhân của tôi rồi."
Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, loại xông hương mình thường dùng ở nhà, ở đây cũng vừa hay có.
Vân Hồi Chi không phủ nhận, ghé sát lại gần nàng, đôi mắt sáng lên ngậm cười, nhẹ giọng giải thích: "Tôi sợ chị căng thẳng, như vậy có đỡ hơn chút nào không?"
Có sao?
Vừa rồi thậm chí còn không phát hiện ra, cũng không ngửi thấy mùi hương.
Bây giờ thấy rồi, cũng ngửi thấy rồi, nhưng cô gái mới gặp mặt vài tiếng đồng hồ trước mắt, đã dùng ánh mắt trần trụi nhất để bắt đầu quyến rũ nàng.
Nàng không tích cực đáp lại, chậm rãi dời tầm mắt, nhìn những hoa văn phức tạp trên tấm thảm.
Ông chủ homestay này ngoài chuyện tình cảm ra thì không thiếu tiền, tấm thảm này không giống hàng bán sỉ, rất có phong cách nghệ thuật cá nhân.
"Người căng thẳng chỉ có mình tôi thôi sao?"
Nàng vững vàng chọc thủng: "Hiện tại không phải cô đang lảng sang chuyện khác đấy chứ? Tôi còn tưởng, lúc tôi ra thì cô đã cởi sạch nằm trong chăn rồi."
Mặt Vân Hồi Chi nóng bừng, không đồng tình mà phản bác: "Như vậy thì vội vàng quá, chán lắm."
Sở Nhược Du "À" một tiếng, thấy sự rụt rè của cô thật buồn cười, "Tôi lại thích kiểu nhàm chán."
Cổ họng Vân Hồi Chi nghẹn lại, trước sau đều bị kéo theo, bước dư một bước thì bị chặn lại, bước thiếu một bước lại bị kéo về phía trước.
Nhiệt tình thì Sở Nhược Du không đoái hoài, rụt rè thì lại bị Sở Nhược Du chê cười.
Cô nhìn chăm chú người phụ nữ đang mạnh miệng kia, nếu đã thích nhàm chán, thích vội vàng, vậy thì cứ làm thôi.
Dù sao cô cũng không sợ.
Thế là cô thử chạm môi lên má Sở Nhược Du, rất thơm, khuôn mặt tựa đóa phù dung vừa mềm mại vừa non mịn.
Hôn xong, cô hơi lùi lại một chút, nhìn ngắm Sở Nhược Du ở cự ly gần, nàng không hề lộ ra ý cười hay tình ý, có chút thất thần mà cụp mắt xuống.
Không thích sao?
Vân Hồi Chi tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt lưu chuyển, Sở Nhược Du ngước lên, không kiên nhẫn hỏi cô: "Sao quà gặp mặt của cô lại đưa một cách lề mề thế?"
Vân Hồi Chi định nói "Tôi cảm thấy chị không muốn nhận lắm", nhưng chưa kịp nói ra đã thấy thật vô vị, bèn đổi thành một câu: "Được thôi, vậy tôi nhanh lên."
Cô ôm lấy vai Sở Nhược Du, hơi nghiêng mặt nàng về phía mình, hôn lên vùng da dưới môi nàng.
Cảm giác tinh tế khiến người ta đắm chìm, tiếc là Sở Nhược Du không có phản ứng gì khác, cô thử vài lần, cuối cùng cũng hôn lên được bờ môi của Sở Nhược Du.
Cô cảm nhận được, nhịp thở nhẹ nhàng chậm rãi của Sở Nhược Du trong khoảnh khắc ngừng lại, cơ thể nàng cứng đờ.
Nhưng mà, đã bị chê là lề mề rồi, còn có thể dừng lại nữa sao?
Dừng lại chính là đồ ngốc.
Cô kiên nhẫn mơn trớn môi dưới rồi đến môi trên, hơi thở quyện vào nhau, rồi mới chính thức bắt đầu cuộc "thăm dò" kỹ năng hôn.
Sở Nhược Du không mấy tích cực, hoàn toàn để Vân Hồi Chi dẫn dắt, hờ hững đáp lại.
Một lúc lâu sau, Sở Nhược Du thấy mỏi, hai tay chống lên ga giường phía sau.
Tư thế này vốn là để đỡ tốn sức, giờ đây dường như lại trở thành một sự ủng hộ khác, Vân Hồi Chi nóng lòng như lửa sắp bén rơm.
Thác nước đổ xuống ào ạt, hơi nước che phủ ánh trăng, mông lung đến không nhìn rõ nguồn cơn.
Không chịu nổi sự cúi xuống áp sát của cô, Sở Nhược Du ngã ra sau, khoảnh khắc lưng chạm vào ga giường, tay trái nàng dùng sức chống lên vai Vân Hồi Chi, không cho cô cúi xuống thêm.
Vân Hồi Chi trợn mắt, ngẫm nghĩ vẻ mặt của Sở Nhược Du, điều đáng mừng là không thấy sự khó chịu hay phản cảm.
Điều không ổn là, trong đôi mắt đó chỉ có sự bình tĩnh.
Vừa không phải rất hưởng thụ, cũng không phải rất chán ghét, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trong veo.
"Sao vậy?" Lòng Vân Hồi Chi dấy lên nỗi lo sợ.
"Cô có cam tâm tình nguyện không? Không ai ép buộc cô chứ?" Sở Nhược Du nghiêm mặt hỏi cô.
Vân Hồi Chi cúi người xuống, động tác đó che khuất đi chút ánh sáng ít ỏi trong phòng ngủ, cả hai đều không nhìn rõ biểu cảm của đối phương.
Phản ứng một lúc lâu Vân Hồi Chi mới hiểu ý nàng, cô muốn cười, sao nàng lại hỏi han cô gái thị trấn lừa tình lừa tiền này như một người đáng thương vậy.
"Chỉ cần chị thoải mái, ở đây không có ai không tình nguyện cả."
Nói xong, lực chống trên vai cô được thu lại, khát vọng của Vân Hồi Chi dâng trào, nhất thời không kìm nén được, toàn bộ tuôn ra, trút lên người Sở Nhược Du.
Y phục không đủ che thân, khí lạnh ập đến những nơi yếu mềm, ánh trăng xuyên qua lớp rèm mây rơi xuống vài vệt, như sương lạnh hóa thành màu trắng.
Chỉ có nhiệt độ cơ thể là ấm nóng, gọi ra những giọt mồ hôi mỏng manh, dính nhớp vào nhau.
Hương hoa sơn chi lan tỏa, như một giấc mộng hư ảo, mê hoặc người ta đắm chìm.
Hai đầu gối bị nắm lấy, lực đạo phủ xuống, Sở Nhược Du không còn giữ được vẻ bình tĩnh, ngôn ngữ cơ thể thành thật biểu lộ sự bất an và cự tuyệt.
Vân Hồi Chi tuy càng lúc càng lún sâu nhưng cũng không đến mức mất trí, lập tức dừng lại, giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi mỏng trên thái dương.
"Trước đây chị... chưa từng thử với phụ nữ sao?" Vân Hồi Chi do dự nói ra trực giác của mình.
Sở Nhược Du thất thần một lúc, cũng không còn sức lực để vòng vo với cô, nói thật: "Ừ."
Là thích con gái, nhưng chưa từng thử qua, đi theo con đường truyền thống rồi mới phát hiện không phù hợp nên bắt đầu lại từ đầu?
Hay là vì bị đàn ông làm tổn thương quá sâu, nên mới chuyển sang thử với phụ nữ?
Vân Hồi Chi buồn bã nghĩ ngợi, giọng nói nhẹ đi, trấn an: "Từ từ thôi, nếu chị không thoải mái thì cứ nói với tôi?"
Sở Nhược Du nghe xong vẫn thờ ơ, Vân Hồi Chi cũng không có động tác gì thêm, lặng lẽ chờ nàng đáp lại.
Điện thoại của ai đó trên đầu giường đột nhiên sáng lên, chiếu rõ sự hỗn loạn trên giường.
Lần này Sở Nhược Du hoàn toàn tỉnh táo lại, lạnh lùng rút khỏi trò chơi này, "Đêm nay tạm dừng ở đây, tôi hơi mệt."
Nương theo chút ánh sáng yếu ớt từ một góc, nhìn không rõ, nhưng Vân Hồi Chi gần như đã bị thuyết phục bởi tấm thân này.
Da thịt quyện vào nhau, sự mảnh mai và đầy đặn tôn lên lẫn nhau, giống như những bài thơ cung thể diễm lệ, xa hoa của thời Lục Triều.
Dừng lại vào lúc này, đối với Vân Hồi Chi vừa là dày vò lại vừa là giải thoát.
Dù tạp niệm không ít, nhưng Sở Nhược Du không phối hợp, nàng lại quá căng thẳng, giống như đang miễn cưỡng làm một món đồ thủ công, gò bó không thể thả lỏng.
Mồ hôi túa ra đầy người, nhưng lại chẳng nếm được bao nhiêu hương vị.
Sở Nhược Du cầm điện thoại xem tin nhắn, màn hình chiếu sáng lên gương mặt nàng, có thể thấy rõ nàng thực sự rất mệt.
Vân Hồi Chi cảm nhận được, sự mệt mỏi đó không phải vì chuyến đi tàu xe hôm nay, mà là vì những tương tác vừa rồi, nàng không thích.
Đối với phần lớn người bình thường mà nói, chuyện này vốn không thể trở thành một cuộc mua bán được, phải đến một cách tự nhiên, không nói là tình cảm đôi bên cũng phải chờ thời cơ thích hợp.
Hai người lần lượt mặc xong quần áo, Vân Hồi Chi tắt đèn, mỗi người chiếm một bên, tự đi ngủ.
Vân Hồi Chi mất ngủ, cô nghĩ với trạng thái vừa rồi của Sở Nhược Du, một chốc một lát cũng không ngủ được.
Nhưng đối phương không có ý định trò chuyện với cô, cô cũng không dám mở lời.
Mất ngủ khiến người ta yếu đuối, lòng cô rối bời, nghi ngờ chuyện vừa rồi không thành, không phải vì mối quan hệ chưa đủ thân thiết, mà là bản thân mình đã làm điều gì đó khiến Sở Nhược Du không thích.
Sẽ không phải ngày mai ngủ dậy một giấc lại đòi về nhà đấy chứ?
Thôi kệ, có về hay không đó là chuyện của người ta, mình nghĩ nhiều cũng vô ích.
Mọi người đều theo nhu cầu, có được thì lấy, không lấy được thì thôi.
Dự báo thời tiết quả nhiên không chuẩn, trước rạng đông, sấm sét đánh tan sự yên lặng của màn đêm.
Nước mưa như từ trên chín tầng mây dùng chậu hắt xuống, màn mưa dày đặc buông rủ ngoài cửa sổ.
Giường kê gần cửa sổ, nghe thấy tiếng mưa đặc biệt rõ ràng, Vân Hồi Chi bị đánh thức, ngẩn người một lúc, rồi ngồi dậy rót nước uống.
Phải đến khi ngụm nước đầu tiên trôi vào dạ dày, chất lỏng mát lạnh đánh thức cơ thể đã ngủ say cả đêm, cô mới ý thức được bên cạnh mình còn có một người đang ngủ.
Gần như là một người xa lạ, ngoài cái tên ra, họ biết rất ít về nhau.
Nhưng cô đơn đã lâu, một người như vậy cũng có thể chung chăn gối, cũng có thể sau khi tỉnh giấc giữa đêm mưa, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp khi có người bầu bạn.
Sở Nhược Du lúc này xoay người, lại gần cô hơn.
Ngay khi Vân Hồi Chi nghĩ rằng đối phương đang ngủ say vô thức, tay Sở Nhược Du đặt lên đùi cô.
Lạnh.
Trong phòng bật điều hòa cả đêm, Vân Hồi Chi sợ nàng lạnh, đang chuẩn bị giúp nàng đắp chăn kỹ hơn, thì nghe nàng đột nhiên lên tiếng: "Cô đoán đúng rồi, có một trận mưa to thật."
"Làm chị tỉnh giấc rồi."
Dù cả hai đều đã tỉnh, Vân Hồi Chi vẫn bất giác hạ thấp giọng: "Một lát nữa sẽ nhỏ lại thôi, chị ngủ tiếp đi. Chị có muốn uống nước không, còn nửa ly này."
Sở Nhược Du nói muốn uống, cùng lúc ngồi dậy, Vân Hồi Chi bật đèn đầu giường.
Sở Nhược Du không hề chê bai cô, cầm ly uống hai ngụm.
Cũng chẳng có gì đáng ghét bỏ, Vân Hồi Chi chăm chú nhìn vào môi nàng, thầm nghĩ tối qua đã hôn rất lâu.
Uống xong, nàng trả lại ly cho Vân Hồi Chi, gãi gãi cánh tay, "Hình như tôi cũng bị muỗi đốt."
"Ở đâu, để tôi xem." Vân Hồi Chi lo lắng, muỗi ở đây rất độc, đốt xong vừa đau vừa ngứa.
Cánh tay nàng đưa ra, khuỷu tay đỏ một mảng, Sở Nhược Du nói: "Hơi ngứa."
"Không đau? Không đau là tốt rồi, trông không nghiêm trọng lắm, xịt chút thuốc chống ngứa chống muỗi trước đã. Sáng mai nếu vẫn không đỡ, hoặc là bị đau, chị nói với tôi, tôi đưa chị đi mua thuốc mỡ bôi."
Sở Nhược Du cố ý nói: "Không phải cô ngại làm hỏng không khí sao."
Vân Hồi Chi mở ngăn kéo tủ đầu giường, "Giờ này còn cần không khí gì nữa, xịt xong ngủ tiếp thôi."
Cô cẩn thận xịt thuốc cho Sở Nhược Du, thoa đều xong rồi hỏi: "Còn chỗ nào bị đốt nữa không? Tại tôi cả, tối qua tôi quên đốt nhan diệt muỗi trước."
Tâm trí đều đặt vào chuyện khác cả rồi.
Chỉ là bị muỗi đốt một cái, mà trong mắt cô dường như là chuyện vô cùng to tát.
Khi cô xịt thuốc, vẻ mặt rất căng thẳng, xịt xong dường như còn sợ mình không thoải mái, thổi thổi vào chỗ bị đỏ.
Hơi thở ấm nóng phả vào da thịt, Sở Nhược Du lập tức rụt tay lại.
Lắc đầu, hai người lại nằm xuống.
Mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng trong không khí, quyện với hương hoa sơn chi, tiếng mưa rơi vẫn chưa dứt.
Trước khi cơn buồn ngủ ập đến lần nữa, tai trái Vân Hồi Chi bị ai đó hôn lên, cô giật mình mở choàng mắt, nghe thấy một câu: "Thử lại đi."