Vân Hồi Chi đưa chiếc túi vải bạt trong tay cho nàng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng, "Mệt thì đi tắm rồi nằm nghỉ một lát, lát nữa tôi sẽ gọi đồ ăn."
"Ừm."
Sở Nhược Du đi thẳng.
Vân Hồi Chi lúc này mới xoay người, hỏi Thẩm Gia Gia: "Cậu có đặt phòng không?"
Thẩm Gia Gia nhìn Sở Nhược Du rời đi, ánh mắt dừng lại trên chuỗi vòng bồ đề ở cổ tay nàng, rồi lại nhìn sang cổ tay Vân Hồi Chi.
"Tớ không có đặt, chỉ là hứng lên thôi, định đến ở ké với cậu vài tối."
Vân Hồi Chi không hề suy nghĩ: "Không được."
"Tại sao chứ?" Thẩm Gia Gia đoán ra được, nhưng vẫn muốn Vân Hồi Chi tự mình trả lời.
"Bạn tớ đang ở chung với tớ."
Thẩm Gia Gia ra vẻ tò mò: "Không phải là bạn mới quen sao, sao lại ở chung rồi?"
Vân Hồi Chi cười nhạt: "Cũng đâu có quy định nào nói bạn mới quen thì không được ở chung đâu nhỉ."
"Bạn gái." Thẩm Gia Gia nói thẳng.
"Không phải."
Vân Hồi Chi vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng đoán mò, tớ đi hỏi xem còn phòng không đã."
Mùa du lịch cao điểm, phòng tháng này đã được đặt gần hết từ tháng trước, nhất thời không còn phòng trống.
Vân Hồi Chi nhờ Tiểu Chương tìm cách: "Vậy làm sao bây giờ, bạn tôi tối nay phải có chỗ ở."
Thương lượng một hồi lâu, mới tìm ra được một phòng nghỉ của nhân viên trực đêm, Tiểu Chương nói chỉ có thể ở được hai ngày.
Vân Hồi Chi thầm nghĩ đúng là cái này rồi, lập tức đồng ý: "Được, hai ngày là đủ rồi."
Phòng ở ngay tầng một, hành lý để vào xong, Vân Hồi Chi nhìn quanh một vòng: "Tuy có hơi nhỏ, nhưng phong cách trang trí cũng giống, tiện nghi không thiếu thứ gì, cậu ở tạm hai ngày đi."
Dì giúp việc vào dọn dẹp, Thẩm Gia Gia hỏi Vân Hồi Chi có mời khách không, định ra ngoài ăn một bữa.
Người ta cố ý đến tìm cô, lần này Vân Hồi Chi thật sự không thể từ chối được.
Lại nghĩ Sở Nhược Du chắc chắn sẽ không đi cùng, thế là bảo Thẩm Gia Gia đợi cô một lát.
Cô lên tầng ba, Sở Nhược Du đã tắm xong, đang lau tóc.
Cô nói: "Tôi phải mời bạn tôi ăn một bữa cơm, chị có muốn đi cùng không? Nếu muốn thì cùng đi, nếu không muốn, tôi giúp chị gọi đồ ăn ở quán bên cạnh mang lên, chị ăn một chút nhé."
"Không đi."
Sở Nhược Du từ chối dứt khoát.
Đúng như dự đoán.
"Bạn bè?"
Giọng Sở Nhược Du nhạt thếch, còn chẳng thèm liếc nhìn cô một cái: "Bạn mới bạn cũ của cô cũng không ít nhỉ."
Lời này nghe thật nặng nề.
Vân Hồi Chi nghe ra được sự không vui của nàng, ngây thơ bĩu môi, "Tôi thật sự không biết cậu ấy sẽ đến, nếu không chắc chắn sẽ không để cậu ấy đến lúc chị còn chưa đi đâu."
Động tác đang ngồi của Sở Nhược Du khựng lại, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lạnh lùng, tĩnh lặng nhìn về phía cô.
Lời vừa mới nói xong, Vân Hồi Chi chính mình cũng cảm thấy không ổn, lại nhìn thấy vẻ mặt tựa sương lạnh của Sở Nhược Du, vội vàng giải thích rõ ràng: "Ý tôi là, thời gian vốn dĩ nên dành để ở bên chị lại bị người không liên quan làm phiền, tôi cũng không vui."
Người không liên quan, từ này dùng cũng không tệ.
Sắc mặt Sở Nhược Du dịu đi, cũng không muốn làm cô mất hứng: "Không sao đâu, tôi một mình ăn cơm xong đọc sách, cũng không đến mức nhàm chán chết đâu. Cô đi đi, bạn bè khó khăn lắm mới đến một chuyến, phải tiếp đãi cho tử tế."
Nàng thầm nghĩ mình không nên quá hẹp hòi, suy nghĩ lung tung, lại còn không cho phép người ta có một người bạn tử tế.
"Được rồi, bọn tôi sẽ về sớm."
Sở Nhược Du trong lòng lộp bộp một tiếng, quay mặt đi, từ "bọn tôi" này nghe thật khó chịu.
Vân Hồi Chi trong lúc đó vẫn luôn nhắn tin cho Sở Nhược Du, gửi kèm cả ảnh chụp.
Ăn cơm ở đâu, gọi món gì, dự tính khi nào ăn xong.
"Chị ăn chưa?"
"Canh hôm nay ngon lắm, chị phải uống nhiều vào nhé."
"Hôm nay đi có mệt không, về tôi mát xa cho!"
Thẩm Gia Gia chỉ ra sự thất thần của cô, cô cũng không phủ nhận, nói thẳng: "Cậu đến không đúng lúc, khoảng thời gian này tớ thật sự chỉ muốn ở bên cô ấy thôi."
"Ý này là sao, đuổi tớ đi chứ gì?"
"Đương nhiên là không có, chỉ là trình bày sự thật thôi."
Ăn cơm xong, Thẩm Gia Gia mới đến nên cái gì cũng thấy hứng thú, lại đòi đi dạo một vòng.
Vân Hồi Chi không thể không đi cùng.
Lại nhắn tin báo cáo với Sở Nhược Du.
Sở Nhược Du chỉ trả lời một chữ "Ừm".
Vân Hồi Chi càng thêm sốt ruột, đi dạo một lúc, liền vừa thúc giục vừa kéo Thẩm Gia Gia về khách điếm.
Thẩm Gia Gia vốn còn định đi quán bar chơi.
Vân Hồi Chi từ chối: "Tối qua tớ mới uống rồi, uống đến mức không thoải mái, phải về thôi."
"Sợ người ta ở phòng không gối chiếc à?"
Vân Hồi Chi không nói lại được cô bạn, cũng không muốn nói nhiều, cười ha hả cho qua chuyện.
Tối nay Thẩm Gia Gia không nói thật với cô, vẫn luôn hoạt bát nói những chuyện không đâu, tuyệt nhiên không nói đến mục đích của chuyến đi này.
Vì cô bạn vừa mới đến, Vân Hồi Chi không ép hỏi, cho cô bạn thời gian để chuẩn bị.
Rồi cậu ta cũng sẽ mở lời thôi.
Hơn mười giờ mới thoát thân vào phòng, Sở Nhược Du đang ở các ngăn kéo tìm bình xịt muỗi, cô giúp nàng tìm, "Có muỗi à?"
Sở Nhược Du nói: "Vừa rồi ra ngoài hóng gió một lúc, ngắm trăng, bị đốt mấy nốt rồi."
Vân Hồi Chi định nói sao không đợi tôi cùng xem, lại không có mặt mũi nào để nói.
Trước tiên xin lỗi: "Ngại quá, tối nay bạn tôi vừa mới đến, tôi không có cách nào từ chối cậu ấy được."
Sở Nhược Du tỏ vẻ thấu hiểu, "Cũng hay, sau khi tôi đi, có cô ấy ở đây chơi cùng cô, cô cũng sẽ không quá cô đơn."
Sao có thể so sánh được chứ, Vân Hồi Chi cụp đuôi ủ rũ: "Chị mua vé chưa?"
"Vẫn chưa, chỉ là nói vậy thôi."
Điện thoại của Thẩm Gia Gia gọi đến, nói muốn lên lầu ngắm cảnh, hỏi Vân Hồi Chi có thể tham quan phòng được không.
"Không được, cô ấy ngủ rồi, có việc gì mai nói."
Thẩm Gia Gia không hề thấy xấu hổ: "Vậy cậu ra đây, cùng tớ ngắm cảnh đêm, tớ ở sân thượng."
Sở Nhược Du nghe xong, khẽ nói với Vân Hồi Chi: "Đi đi, tôi ngủ phần tôi."
Vân Hồi Chi gật gật đầu đi ra ngoài, năm phút sau đã trở về, cô nói vài câu đã đuổi được Thẩm Gia Gia đi.
Từ chối người khác không phải chuyện khó, chỉ có khi cô cố tình không muốn từ chối, chứ không có tình huống nào là không thể từ chối được.
Đều là người trưởng thành, lời nói vừa thốt ra là trong lòng đã hiểu rõ.
Vân Hồi Chi ra ngoài, không những tỏ vẻ mệt mỏi muốn ngủ, còn nói: "Sau này tớ ở trong phòng, đừng gọi điện thoại cho tớ, nhắn tin là được rồi, tớ sẽ thấy."
"Sợ cô ấy ghen à?"
Thẩm Gia Gia mặt mày nghịch ngợm, "Bạn cũ ôn chuyện, chị gái kia của cậu nhỏ mọn vậy sao?"
"Gia Gia, buổi tối đừng có mà bày trò trà xanh nữa, dễ mất ngủ lắm đó."
Vân Hồi Chi dùng cách nói đùa để trực tiếp đáp trả, "Ngủ ngon."
Trở lại phòng, Sở Nhược Du đã lên giường, quay lưng ra ngoài.
Ngắn ngủi vài phút, nàng cũng không đến mức vừa ngả đầu đã ngủ, Vân Hồi Chi nói với nàng: "Chị đừng ngủ, tôi đi tắm rửa, đợi tôi nhé."
Tắm xong trở lại giường, Sở Nhược Du quả nhiên vẫn chưa ngủ, lúc Vân Hồi Chi mon men lại gần, nàng chống người dậy hỏi: "Sao nhanh vậy đã về rồi?"
"Tôi ra ngoài là để nói thẳng với cậu ấy là tôi mệt không muốn xem, sau đó bảo cậu ấy đừng tùy tiện gọi điện thoại nữa, dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của chúng ta."
Vân Hồi Chi chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Còn tưởng cô đi hoa tiền nguyệt hạ chứ."
(Hoa tiền nguyệt hạ: dưới hoa trước trăng, ý chỉ cảnh lãng mạn, tình tứ)
"Không thể nào!" Mày mắt cô đều đang làm nũng: "Tôi chỉ cùng chị hoa tiền nguyệt hạ thôi."
Sở Nhược Du không ăn viên đạn bọc đường đó, lập tức hỏi: "Người đó là bạn gái cũ à?"
"Không phải."
Vân Hồi Chi phủ nhận: "Chưa từng yêu cậu ấy."
Sở Nhược Du thăm dò: "Cô ấy thích cô à?"
Vân Hồi Chi không phủ nhận nữa, suy nghĩ một chút, rồi nói thật: "Cậu ấy nói thích, tôi không cảm nhận được."
"Cái gì gọi là không cảm nhận được?"
"Quá hời hợt, chỉ giỏi nói miệng. Trước đây cậu ấy gần như không có lúc nào là không có người yêu song song, nhưng vừa mới chia tay, liền nhắn tin cho tôi."
Sở Nhược Du nằm thẳng người, Vân Hồi Chi ngồi xếp bằng bên cạnh nàng, cười vẻ không mấy để tâm, "Buồn cười, tôi còn chưa đến mức phải làm lốp xe dự phòng cho người ta đâu."
Cô không muốn nói xấu người khác để khoe khoang mình có người theo đuổi, hay mình có sức hút lớn gì đó, nhưng cô sợ Sở Nhược Du sẽ thấy khó chịu.
Ghen thì không hẳn, nhưng Thẩm Gia Gia đột nhiên xuất hiện, trong lòng Sở Nhược Du ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên cô liền thẳng thắn một chút.
Sở Nhược Du nghĩ đến một từ "đồng bệnh tương liên", cũng không đúng, Vân Hồi Chi từ đầu đến cuối không hề cắn câu, không cùng một "bệnh" với nàng.
"Lần này cô ấy đến tìm cô là để làm gì?"
"Tôi không biết, hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng không nói. Chỉ nói là nhớ tôi, nên mới chạy đến thăm tôi."
Vân Hồi Chi cười khẩy: "Đồ dối trá."
Cô như một đứa trẻ thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu cạm bẫy.
Tâm trạng Sở Nhược Du tối nay không được tốt lắm, dù cho nàng bị cận thị nhẹ, không có đôi mắt của phi công, cũng nhìn ra được, tâm tư của Thẩm Gia Gia không hề trong sáng, vừa gặp mặt đã liếc mắt đưa tình với Vân Hồi Chi mấy cái.
Nhưng hiện tại, nàng cảm giác chút khúc mắc trong lòng, đều đã được sự chân thành của Vân Hồi Chi xoa dịu.
Vân Hồi Chi lại qua hôn nàng, nàng tiếp nhận.
Mùi hương trên người Vân Hồi Chi sạch sẽ, ấm áp, con người cô rộng rãi lại trong sáng, như ánh mặt trời trước bảy giờ sáng, khiến lòng người sảng khoái.
Sở Nhược Du không muốn so đo có hay không nữa.
Họ nằm trên giường, bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, trước sau như một bắt đầu những lời thủ thỉ trước khi ngủ.
Sở Nhược Du bù đắp cho câu hỏi lúc nãy: "Cô nói người yêu cũ của cô không đếm xuể, tôi liền nghĩ, cô gái vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến, dù sao cũng phải là một trong số đó chứ."
"Nói bậy, tôi kén chọn lắm. Chỉ theo đuổi người mình thích, không chấp nhận người theo đuổi tôi nhưng tôi lại không có cảm giác, cho nên kinh nghiệm yêu đương ít lắm."
"Được rồi, nói đi, nếu là người cô thích, tại sao cô và người yêu cũ lại chia tay?"
Sở Nhược Du bắt đầu hỏi về quá khứ của cô.
Nàng cho rằng điều này rất quan trọng.
Vân Hồi Chi lại thông minh nói: "Sao cứ hỏi tôi hoài vậy, tôi cũng muốn hỏi chị chứ. Trước đây chị nói ly hôn với chồng cũ vì chuyện kia không hòa hợp, nhưng tôi cảm giác không đơn giản như vậy, chắc hẳn còn có nguyên nhân khác nữa đúng không. Chị có thể nói cho tôi biết được không? Tôi muốn biết tại sao."
Điều này đối với cô mà nói rất quan trọng.
"Dù sao chị cũng sắp đi rồi, sau này gặp lại một lần cũng không dễ dàng, tâm sự với tôi một chút cũng không sao đâu. Tôi chỉ nghe chứ không kể lại cho ai khác, cứ yên tâm."
Sở Nhược Du im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, cũng là lần đầu tiên nói với người khác về nỗi tủi thân này: "Tôi và cô ấy quen biết nhiều năm, nhưng chưa bao giờ được cô ấy lựa chọn một cách kiên định. Cô ấy mang lại cho tôi cảm giác, tôi đối với cô ấy có cũng được không có cũng chẳng sao. Ở bên cạnh cô ấy, tôi mờ nhạt vô hình, không có được bất cứ cảm giác an toàn nào."
Vân Hồi Chi nghe vậy liền nổi giận: "Vậy thì anh ta là đồ tồi rồi! Hai người không phải đã kết hôn rồi sao, làm sao lại có thể có cũng được không có cũng chẳng sao chứ? Ly hôn là đúng rồi!"
Sở Nhược Du cười hai tiếng, "Đúng vậy."
Những lời nghẹn trong lòng nói ra hình như cũng thoải mái hơn nhiều, dù Vân Hồi Chi lại tưởng là "anh ta".
Vân Hồi Chi nhìn gương mặt động lòng người của Sở Nhược Du, sắp xếp lại ngôn từ, "Nếu có người kiên định lựa chọn chị, nhưng người đó lại không phải người chị muốn, chị có cảm thấy bối rối không?"
"Kiên định đến mức nào?"
"Chính là cô ấy sẽ mãi mãi chủ động, nhưng mọi thứ đều do chị quyết định. Nếu chị không cần, cô ấy sẽ kiên định phục tùng, giữ khoảng cách. Nếu chị muốn cô ấy ở bên cạnh, cô ấy sẽ kiên định xuất hiện, mãi mãi bầu bạn."
Lời tỏ tình này của Vân Hồi Chi kèm theo sự hoảng loạn, nói xong lại một lần nữa nhỏ giọng hỏi, "Sẽ cảm thấy bối rối sao?"
"Có lẽ phải xem xét từng vấn đề cụ thể."
Sở Nhược Du mờ mịt: "Có lúc thường thường chính chúng ta cũng không rõ ràng, mình muốn gì, không muốn gì, đúng không?"
"Đúng."
"Cho nên người kiên định không nhất định sẽ mãi mãi kiên định, còn người không muốn, cũng không nhất định là mãi mãi không cần."
"Là như vậy đó." Cho nên thì sao, cho nên thì sao?
Vân Hồi Chi nằm sấp, ngẩng đầu nhìn nàng, mắt long lanh.
"Cho nên nói không chừng ngày nào đó cô lại cảm thấy Gia Gia cũng không tệ."
"..." Hóa ra là đang chờ cô ở đây.
Cô lao tới chỗ Sở Nhược Du, chọn một chỗ da mỏng dưới cổ, cô muốn cắn người!
Sở Nhược Du đau điếng mắng cô: "Hỗn đản."