Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 33



Vì Thẩm Gia Gia cứ lải nhải bên tai, tâm trạng nấu cơm của Vân Hồi Chi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nghe xong những lời nói quá đáng đó, sự lịch sự và kiên nhẫn của cô đối đầu nhau, dẫn đến việc món tôm nõn xào súp lơ mà Sở Nhược Du thích nhất lại bị xào mặn chát.

Nếm xong, Vân Hồi Chi càng thêm phiền muộn, sắc mặt ảo não, trực tiếp làm lơ những lời nói của Thẩm Gia Gia.

Trước đây cô đã biết Thẩm Gia Gia là người ích kỷ, lại còn thích được voi đòi tiên, nhưng dựa vào tình bạn thời trung học, Vân Hồi Chi cũng không đặc biệt kháng cự cô ta.

Lần này thì khác, lần này cô thật sự phát hiện ra Thẩm Gia Gia giống như một con ma cà rồng.

Trước đây vài ngàn, vài vạn tệ, cô ta đều đã từng vay. Vân Hồi Chi mỗi lần chỉ thúc giục một lần, nếu cô ta không trả, Vân Hồi Chi cũng không đòi nữa.

Lười nghe cô ta bịa lý do.

Cũng may cũng không vội dùng đến số tiền đó.

Có lẽ điều đó đã khiến Thẩm Gia Gia ảo tưởng rằng, mình là một kẻ coi tiền như rác, bao nhiêu tiền cũng sẵn lòng chi cho cô ta.

Thật không thể hiểu nổi.

Cô gọi điện thoại thoại cho Sở Nhược Du, đầu dây bên kia vừa bắt máy đã hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Giọng nói lạnh nhạt.

Nhưng lại mát lạnh, dễ chịu.

So với giọng nói vừa cao vừa chói của Thẩm Gia Gia, nghe Sở Nhược Du nói chuyện lại càng thấy hưởng thụ hơn.

"Ừm ừm, tôi làm xong rồi. Chị vẫn ổn chứ, có muốn tôi mang lên không?"

Thẩm Gia Gia nghe vậy nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

"Không cần đâu, tôi xuống lầu."

Sắc mặt Sở Nhược Du vẫn không tốt, trông tâm trạng cũng rất bình thường.

Vân Hồi Chi hoàn toàn thấu hiểu, đến kỳ sinh lý mà, hai ngày đầu là yếu nhất.

Cô có một chút mừng thầm, nếu Sở Nhược Du không khỏe, ít nhất hai ngày này sẽ nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không rời đi.

Không cần phải lo lắng đề phòng nữa.

Sở Nhược Du mỉm cười khách sáo: "Chào Gia Gia."

"Chào Sở tỷ." Thẩm Gia Gia hô một tiếng rất to.

"Cô và Hồi Chi là bạn học đại học à?"

"Không phải, bọn tôi là bạn học cấp ba đó. Nhưng đại học cũng ở cùng một thành phố, thường xuyên gặp mặt, cho nên quan hệ khá tốt."

"Ồ, khó trách. Nghe nói cô từ Mai thành đến đây, ngàn dặm xa xôi, cũng chỉ có bạn học cũ thời cấp ba mới có tấm lòng này. Đổi lại là người khác đột nhiên xuất hiện, Hồi Chi chắc chắn sẽ lo lắng, không phải đến đòi nợ, thì cũng là đến vay tiền."

Sở Nhược Du nói những lời đùa cợt, rồi nhìn về phía Vân Hồi Chi.

Vân Hồi Chi đang uống nước đá có ga, bỗng dưng cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng ho khan hai tiếng.

Nụ cười trên mặt Thẩm Gia Gia chợt tắt ngấm.

Thấy Sở Nhược Du còn muốn nói gì đó, Vân Hồi Chi gắp một miếng súp lơ vào bát nàng: "Chị nếm thử xem, hình như hơi mặn."

Sở Nhược Du nếm một miếng, không hề ngẩng đầu: "Ừm, đúng là có chút. Lúc nấu ăn bị phân tâm à, nghĩ gì vậy?"

Dáng vẻ của cô chủ nhiệm lại hiện ra, Vân Hồi Chi thật muốn gọi nàng một tiếng Sở lão sư, nhưng mỗi lần có ý nghĩ đó, cô đều cố nén lại.

Gánh nặng tâm lý của Sở Nhược Du không hề nhẹ, nghề giáo viên này khiến nàng cũng không thể nào thản nhiên đối diện với kiểu quan hệ giao dịch tiền bạc này.

Cho nên, không nhắc đến.

Cô cười nói: "Hôm nay sơ suất thôi, ngày mai tôi đảm bảo chất lượng cao."

"Ừm, hy vọng ngày mai cô làm một bữa ngon."

Sở Nhược Du nhàn nhạt nói: "Nếu không thì Gia Gia đến đây một chuyến, cũng chẳng thấy được thành ý của cô."

Nàng hỏi Thẩm Gia Gia: "Hiện tại cô đang đi làm hay vẫn còn đi học?"

Thẩm Gia Gia nói: "Tạm thời vẫn chưa có việc làm, mấy năm nay định tự mình khởi nghiệp, nhưng ngành nào cũng tạm thời khó khăn, chưa làm nên trò trống gì cả."

"Đúng vậy, tìm việc và khởi nghiệp đều khó cả. Cho nên Hồi Chi muốn học lên cao học, tôi rất ủng hộ cô ấy, về lâu dài luôn tốt hơn."

Thẩm Gia Gia nghe vậy nhìn về phía Vân Hồi Chi đối diện, trợn tròn mắt.

"Đúng đúng đúng, Hồi Chi rất thích học tập, trước đây còn là một trong những người đứng đầu lớp bọn tôi đó."

"Vậy sao."

Sở Nhược Du nhìn Vân Hồi Chi một cái, rồi lại nhìn Thẩm Gia Gia: "Trước đây quan hệ của hai người rất tốt à, là vì ngồi cùng bàn hay là ở gần nhau?"

"Chúng tôi..."

Vân Hồi Chi ngắt lời Thẩm Gia Gia, nói với Sở Nhược Du: "Món canh viên này làm rất thanh đạm, chị uống nửa bát rồi hãy ăn cơm, chúng ta ăn xong rồi nói chuyện nhé."

"Tôi với Gia Gia lần đầu tiên ngồi ăn cơm chung, nói thêm vài câu, cô căng thẳng cái gì?"

Sở Nhược Du nhíu mày, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

"Tôi không căng thẳng, vậy hai người cứ nói chuyện đi, tôi không nói nữa."

Vân Hồi Chi chớp chớp mắt, nhìn về phía Thẩm Gia Gia.

Thẩm Gia Gia đổi chủ đề: "Còn Sở tỷ thì sao, đã đi làm rồi đúng không?"

"Ừm, đi làm mấy năm rồi."

"Là làm gì vậy ạ?"

"Dân văn phòng thôi, không thể so sánh với Gia Gia có kế hoạch riêng, tôi không làm kinh doanh được, không có khiếu đó, lại không có tiền thừa để đầu tư vào. Gia đình không có khả năng giúp đỡ, đâu thể nào hoàn toàn dựa vào việc vay tiền để khởi nghiệp được."

Nói xong, nàng mới mỉm cười: "Tôi làm bên mảng bán hàng."

Vân Hồi Chi: "..."

Sở tiểu thư cũng rất biết cách gạt người.

Nhưng vô tình lại trúng ngay tâm sự của Thẩm Gia Gia, Vân Hồi Chi còn thấy rất vui.

Thẩm Gia Gia năm đó không thi đỗ đại học, sau khi tốt nghiệp cũng không kiên trì tìm một công việc ổn định, nói là khởi nghiệp, thật ra chỉ là muốn làm một công việc có thể ăn chơi hưởng thụ, không tốn sức mà lại kiếm được nhiều tiền.

Có thể tưởng tượng được sự tản mạn đến mức nào, mấy năm nay đã lỗ không ít.

Nửa sau bữa ăn Sở Nhược Du không nói gì, Thẩm Gia Gia hình như cũng có chút sợ nàng, lại thêm Vân Hồi Chi không cho cô ta nói năng lung tung, cho nên cô ta cũng im lặng.

Chỉ có Vân Hồi Chi thỉnh thoảng nói vài câu để làm dịu không khí, nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện ăn uống.

Ăn cơm xong, Vân Hồi Chi đứng dậy thu dọn bát đĩa, Thẩm Gia Gia vắt chéo chân chơi điện thoại.

Sở Nhược Du ngăn Vân Hồi Chi lại nói: "Cô nấu cơm đã vất vả rồi, sao có thể để cô rửa chén nữa, để tôi làm cho."

"Nhưng chị đang đến kỳ mà, chị xem sắc mặt chị tệ đến mức nào rồi, sao có thể rửa chén được nữa. Để tôi."

Sở Nhược Du nhìn về phía Thẩm Gia Gia, vừa hay Thẩm Gia Gia đang ngẩng đầu nghe hai người họ nói chuyện.

Đối diện với ánh mắt đó, Thẩm Gia Gia không thể không chủ động nói: "Vậy để tôi làm cho, tôi rửa."

Cô ta chỉ là nói khách sáo một câu, Vân Hồi Chi chắc chắn sẽ không để khách phải động tay.

Ai ngờ Vân Hồi Chi lại cười rạng rỡ với cô ta: "Vậy thì vất vả cho cậu rồi."

Sau đó nói với Sở Nhược Du: "Chị mau lên lầu nghỉ ngơi đi, tôi đưa chị lên."

Thẩm Gia Gia ngẩn người, lại không tiện nói gì thêm, đành phải không tình nguyện mà làm việc.

Đây là cái chuyện gì vậy.

Người phụ nữ Sở Nhược Du này đúng là một con hổ mặt cười.

Suốt đường đi đều là Vân Hồi Chi nói chuyện, Sở Nhược Du mãi đến khi vào phòng ngồi xuống mới mở miệng: "Hồi Chi, tôi đã quyết định rồi, nếu cô muốn tiếp tục đi học, tôi sẽ giúp đỡ cô học phí."

Bị nàng nhìn chằm chằm một cách nghiêm túc, Vân Hồi Chi ngẩn người, phản ứng đầu tiên là: "Ý là chúng ta có thể tiếp tục liên lạc với nhau đúng không?"

"Đúng vậy, cô muốn sao?"

"Đương nhiên rồi."

Sở Nhược Du khựng lại, "Nhưng nếu cô không muốn đọc sách, thì phải nói thật với tôi."

Vân Hồi Chi lại một lần nữa xác nhận: "Nếu tôi không đọc sách, chúng ta có phải sẽ không thể liên lạc lại nữa không?"

Sở Nhược Du nhíu mày: "Kỳ lạ, bây giờ đang nói chuyện cô đọc sách hay không đọc sách, cô chú ý đến điểm nào vậy?"

Vân Hồi Chi muốn ôm nàng, bị nàng đẩy ra, có chút chán nản.

"Điểm tôi chú ý là, sau này chị định lấy thân phận gì để liên lạc với tôi. Là người tốt bụng giúp đỡ tôi, hay là, bạn của tôi?"

Nếu cô thẳng thắn nói cô không cần đọc sách, cũng không cần tiền, liệu Sở Nhược Du có còn muốn để ý đến cô không?

Điều này quan trọng nhất.

"Đừng suy nghĩ lung tung, hiện tại điều quan trọng nhất của cô vẫn là việc học."

Sở Nhược Du lảng tránh lời nói của cô, mỉm cười với cô một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày nữa tôi đi rồi, cô có lời gì trong lòng muốn nói với tôi không?"

"Tôi đã nói với chị rất nhiều lời trong lòng rồi mà."

Đôi mắt long lanh của Vân Hồi Chi quyến rũ nàng.

Sở Nhược Du không hề lay động, "Muốn nghe chút gì đó chưa từng nghe, cô không có những lời vẫn luôn muốn nói mà không mở miệng được sao?"

Có chứ, muốn chị làm bạn gái của tôi.

Vân Hồi Chi đương nhiên biết không thể nào, thế là kéo dài nói: "Những lời đó đợi chị đi rồi tôi sẽ nói cho chị biết, bây giờ ngại lắm."

"Chính là muốn nghe bây giờ."

Vân Hồi Chi suy nghĩ đồng thời ngoan ngoãn nhận lấy ly nước của nàng, uống ừng ực hoàn thành chỉ tiêu uống nước hôm nay.

"Ừm... tôi không nỡ để chị đi, tôi sẽ rất nhớ chị. Nếu chị không ngại gặp tôi, sau này được sự cho phép của chị, tôi sẽ qua tìm chị chơi. Được không?"

"Chỉ có vậy thôi à?"

"Nói trước cái này đã, đâu có vội."

Sở Nhược Du gật gật đầu, đột ngột cười hỏi: "Cô có lừa dối tôi chuyện gì không?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

Vân Hồi Chi lòng dạ bất an, nụ cười của Sở Nhược Du mang theo một chút kỳ quái không nói rõ được, như thể đang che giấu cảm xúc gì đó.

Cô hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chị có à?"

Sở Nhược Du gật đầu: "Tôi có, nhưng không nói cho cô biết, cô phải dùng chuyện của cô để đổi lấy."

Nàng quyết định cho Vân Hồi Chi một cơ hội cuối cùng.

Dù cho sau này không còn liên lạc, cũng có thể nói rõ mọi chuyện rồi hãy kết thúc.

"Tôi... tôi không lừa dối ai cả."

Vân Hồi Chi uống nước xong cảm thấy miệng đỡ khô, cười hì hì mon men lại gần, hôn lên má Sở Nhược Du.

Cô không thể nói, ít nhất là bây giờ không thể nói.

Lỡ như Sở Nhược Du nổi giận, hôm nay liền bỏ đi thì phải làm sao? Đã lừa nhiều ngày như vậy rồi, không thiếu gì hai ngày cuối cùng.

Cứ lừa trước đã, đợi nàng sắp đi rồi hãy nói.

"Vậy thì cô là một đứa trẻ ngoan." Sở Nhược Du khẽ cười lạnh.

Vân Hồi Chi lại chỉ lo tò mò: "Chị lừa tôi chuyện gì vậy?"

"Hai ngày nữa sẽ nói cho cô biết."

"Được."

Vân Hồi Chi không vội, "Chị đừng để tôi phát hiện ra nhé, nói không chừng tôi nói trước đó."

Sở Nhược Du không tỏ ý kiến.

Cùng nhau ngủ trưa, Vân Hồi Chi nằm nghiêng ôm chặt lấy nàng.

Cô muốn cùng Sở Nhược Du quấn quýt thêm một lúc, nhưng Sở Nhược Du không khỏe, không có tâm trạng, nên ngủ trước.

Ngủ dậy một giấc, Vân Hồi Chi nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Gia Gia.

Cô nghĩ nghĩ, rồi nói với Sở Nhược Du: "Thẩm Gia Gia rủ tôi đi quảng trường Song Tháp, nói ở đó phong thủy tốt, muốn qua đó check-in. Tôi đi một chuyến, trên đường tiện thể khuyên cậu ấy sớm về nhà. Tôi đi nhanh về nhanh, trước bữa tối là có thể về rồi. Chị ngủ thêm một lát nữa đi?"

Sở Nhược Du hơn một tiếng đồng hồ này căn bản không ngủ, mắt mở thao láo nghĩ ngợi đủ thứ, vừa thất vọng lại vừa khổ sở, nhưng lại không hề tức giận.

Nàng nói: "Nếu tôi không cho phép thì sao, tôi nhất định muốn cô ở bên tôi."

"Vậy thì tôi sẽ nói với cậu ấy là tôi không muốn đi thôi."

Vân Hồi Chi nói xong liền định trả lời, miệng còn nói: "Tôi đương nhiên là vô điều kiện chọn ở bên chị rồi."

Sở Nhược Du ngăn cô lại: "Trêu cô thôi, cô cứ đi với cô ấy đi, tôi cũng muốn ngủ thêm một lát."

Vân Hồi Chi cười, lại hôn nàng một cái: "Tỷ tỷ thật rộng lượng, chị yên tâm, cậu ấy đi rồi tôi sẽ ở bên chị mọi lúc mọi nơi."

Sửa soạn một chút, rồi ra ngoài.

Cô quyết định, cô muốn từ chối Thẩm Gia Gia, một cách vô cùng rõ ràng.

Cô hy vọng Thẩm Gia Gia biết ý, ngày mai liền rời đi, không làm phiền cô và Sở Nhược Du nữa.

Còn những chuyện khác, Vân Hồi Chi quyết định từ từ sắp xếp lại suy nghĩ, vẫn chưa vội.

Cô cảm nhận được Sở Nhược Du quan tâm đến cô hơn trước đây, nói không chừng tương lai sẽ tốt đẹp hơn cô nghĩ.

Trước hai ngọn tháp người qua kẻ lại, đầu óc Vân Hồi Chi toàn là những cuộc đối thoại lúc đến đây cùng Sở Nhược Du.

Vừa giúp Thẩm Gia Gia chụp ảnh xong, cô liền nói ra suy nghĩ của mình.

"Lần này tớ không định cho cậu vay đâu, Gia Gia à, cậu nên biết, nợ lần trước còn chưa trả xong, không nên tiếp tục vay tiền nữa. Từ hồi cấp ba đến giờ, tớ cho cậu vay tiền, cậu đã trả được mấy lần rồi?Tớ hiện tại cũng không dư dả gì, còn định mua một căn hộ để ở, căn nhà của bà ngoại để lại cho dì út của tớ rồi. Ba mươi vạn tớ không có, cũng sẽ không lấy vài vạn đồng ra để đuổi cậu đi đâu. Số tiền cậu vay trước đây, tớ cũng sẽ không nhắc lại nữa, coi như là tấm lòng của tớ."

Cô và Thẩm Gia Gia đàm phán thất bại.

Thẩm Gia Gia nổi giận thế nào, vừa đấm vừa xoa thế nào cô cũng không thèm để ý.

Mặt trời sắp lặn.

Cô chỉ nghĩ nên đưa Sở Nhược Du đi ăn cơm, lo lắng Sở Nhược Du đói, cô bắt xe trở về.

Tiểu Chương buổi chiều xin nghỉ, người trực ở quầy lễ tân Vân Hồi Chi không quen, cũng không chào hỏi mà đi thẳng qua.

Vào phòng, Sở Nhược Du không có ở đó, chăn được gấp gọn gàng ngăn nắp.

Vân Hồi Chi cười một chút, đúng là tỷ tỷ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.

Cô lấy một quả cam trên bàn trà ra bóc, đoán Sở Nhược Du đi ra sân thượng ngắm mặt trời lặn, chuẩn bị qua đó chia cho nàng nửa quả cam.

Sở Nhược Du không có ở sân thượng.

Nhoài người ra lan can quan sát, cũng không có ở trong sân.

Vân Hồi Chi khó hiểu, chạy đi đâu rồi.

Cô không nhanh không chậm trở lại phòng, định nhắn tin cho người ta, nhưng khi vừa vào phòng, cô đột nhiên phát hiện có chút xa lạ.

Cô đánh giá một lượt, phát hiện ra điều không ổn.

Thật vắng vẻ.

Hơi thở cứng lại, cô hoảng hốt nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng biết tại sao.

Những thứ liên quan đến Sở Nhược Du đều không còn nữa.

Sở dĩ vừa mới về không phát hiện ra, là vì ly nước của Sở Nhược Du vẫn còn trên bàn trà.

Đầy một ly, là do Sở Nhược Du rót cho cô, mục tiêu uống nước buổi chiều đều ở đây cả.

Vân Hồi Chi còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem chuyện gì đã xảy ra, cũng chưa kịp thấy buồn, nước mắt đã lã chã rơi như chuỗi hạt.

Cô tiện tay lau đi, chưa lau khô đã nước mắt lưng tròng chạy đến mép giường, thấy một chiếc phong bì đặt bên gối.

Bên trong phong bì có một xấp tiền.

Còn có một tờ giấy: "Học phí ở đây. Không liên lạc nữa, bảo trọng."