Dù có châm chọc Vân Hồi Chi một câu, Sở Nhược Du vẫn cẩn thận cất đóa hoa nhỏ không mấy bắt mắt vào túi.
Quan sát thấy hành động này của nàng, Vân Hồi Chi nhất thời vui hẳn lên, nhưng vẻ mặt lại rất thu liễm, sợ một chút kích động lại chọc Sở Nhược Du nổi nóng.
Khẩu thị tâm phi mà, cô hiểu, không cần đôi khi không nhất định có nghĩa là không cần.
Học ngôn ngữ, thì phải am hiểu sâu sắc điều này.
Gió lại nổi lên, thổi đến mức Sở Nhược Du cảm giác cả người toàn mùi mồ hôi, từ ký túc xá đi một vòng quanh sân thể dục.
Sở Nhược Du nói: "Có thể về được rồi."
"Được, không cần đi đường cũ trở về đâu, chúng ta đi qua chỗ thư viện nhé."
Thư viện đèn đuốc sáng trưng, không ít học sinh đang ở bên trong xem sách, Vân Hồi Chi thầm khâm phục, "Trong thư viện có nhiều sách không chị?"
Cô có thẻ mượn đọc sách, nhưng vẫn chưa vào bao giờ.
"Không thể so sánh với thư viện bên ngoài được, chủng loại có hạn, nhưng học sinh ba năm đọc cũng tuyệt đối không hết."
Sở Nhược Du lập tức dập tắt ý định vào trong đi dạo của cô, "Bên trong đâu phải chợ rau, không thích đọc sách thì không cần thiết phải vào xem làm gì."
"Tôi không thể nào bồi dưỡng thói quen đọc sách được à?"
"Được chứ, Vân lão sư cứ vào đó từ từ bồi dưỡng đi, tôi về trước, chào nhé."
"Chào cái gì mà chào, tôi phải cùng chị về!" Vân Hồi Chi bám sát theo nàng.
Chân cô dài hơn Sở Nhược Du một chút, Sở Nhược Du đi chưa được bao xa đã bị cô bắt kịp.
Sở Nhược Du bị cô chọc cười.
Cô hỏi: "Vội về làm gì vậy?"
Sở Nhược Du nói: "Đề thi vẫn còn một phần chưa chấm xong, Vân lão sư, cô không sốt ruột à?"
"Tiếng Anh chiều nay mới thi xong mà, cũng không vội đến mức tối nay phải có điểm, ngày mai chấm cũng được."
Cô hỏi: "Thi thế nào rồi?"
"Rất tệ."
Sở Nhược Du thu lại ý cười, nghiêm túc tổng kết: "Kỳ thi đầu năm thông thường không bằng thành tích thi cuối kỳ, lần này đề trắc nghiệm không khó, mà vẫn sai tùm lum."
Vẻ không vui của Sở Nhược Du giống hệt một cô chủ nhiệm lớp đủ tiêu chuẩn, Vân Hồi Chi bị khí thế nghiêm nghị toát ra từ người nàng ép cho phải dịch sang một bên, cảm giác mình như trở lại thời học sinh, đang bị mắng.
Thật là, đang đi dạo vui vẻ, chuyện phong hoa tuyết nguyệt còn chưa kịp nói, lại đi nói chuyện thành tích học sinh.
Nhưng con người cô chính là hay nói nhiều, cô vẫn nhân cơ hội hỏi: "Vậy Hán Vũ Đế tại sao lại muốn ban bố chiếu Đẩy Ân Lệnh?"
Sở Nhược Du đi đến dưới cột đèn đường, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, không còn ôm bất cứ ảo tưởng nào về khả năng tự học của cô nữa, "Làm suy yếu thế lực của các chư hầu, củng cố quyền lực trung ương, nhớ chưa?"
Vân Hồi Chi tiếp tục hỏi: "Tại sao lại có thể làm suy yếu được? Làm suy yếu như thế nào?"
"..."
Huyết áp Sở Nhược Du tăng vọt: "Câu này đáng lẽ phải tính là câu cho điểm, tôi đã nhấn mạnh giảng qua rồi, cả trắc nghiệm lẫn tự luận đều thi vào rồi, ngày mai lên lớp tôi sẽ hỏi xem các em học sinh trả lại cho tôi được bao nhiêu kiến thức."
Vân Hồi Chi rụt đầu im bặt, hung dữ quá!
Cuộc nói chuyện này ở thư viện bị mấy học sinh trong lớp bắt gặp, sau khi chào hỏi xong, các em vừa rời đi vừa quay đầu lại gọi: "Vân lão sư, ngày mai gặp ạ."
Vân Hồi Chi vẫy vẫy tay, cười với Sở Nhược Du: "Lớp trưởng nhỏ của chị hoạt bát thật đó."
"Không hoạt bát bằng cô đâu." Sở Nhược Du đáp lại.
"Nói bậy, tôi ở bên ngoài lúc nào cũng rất nội tâm."
"Có chuyện đó nữa à?"
"Chị cứ cẩn thận ngẫm lại xem."
"Không nghĩ ra được."
"Lêu lêu lêu."
Được Sở Nhược Du đồng ý, Vân Hồi Chi sau khi trở về liền đặt mua vợt cầu lông, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Sở Nhược Du.
[ Màu xanh táo, rất tươi mát, đẹp đúng không? ]
Sở Nhược Du tắm rửa xong nhìn thấy, phóng to rồi lại thu nhỏ hình ảnh, còn chưa kịp trả lời, lại nhận được tin nhắn của Vân Hồi Chi, hỏi sáng mai có muốn cùng nhau ăn cơm không.
Nàng ý thức được, có lẽ khi nàng không tỉnh táo, dưới sự ngầm đồng ý của nàng, mọi chuyện lại mất kiểm soát.
Nàng từ chối việc ăn sáng chung.
Lấy đóa hoa nhỏ mang về, màu xanh nhạt, rễ cây nhỏ hẹp, một đóa hoa dại không biết tên.
Nàng khoanh tay, chỉ cần buông ngón cái và ngón trỏ ra, là có thể ném nó vào thùng rác.
Giằng co hồi lâu, nàng kẹp đóa hoa vào trong sách.
. . . .
Vân Hồi Chi dậy thật sớm, từ đầu đến chân sửa soạn một lượt, soi gương, tự thấy hài lòng.
Một đóa hoa trắng nhỏ tự nhiên, phóng khoáng, ai mà không thích cho được.
Các em học sinh tốt nhất là nên nể mặt một chút.
Sở Nhược Du thức dậy còn sớm hơn cô, buổi tập thể dục buổi sáng và giờ đọc sách sớm cần chủ nhiệm lớp có mặt.
Cho nên nàng từ chối ăn chung, Vân Hồi Chi cũng không ép buộc, một mình đi nhà ăn.
Lại gặp Tào Á Nam, đối phương cùng một thầy giáo khác ngồi chung vào bàn của Vân Hồi Chi.
Vân Hồi Chi hôm nay tâm trạng không tệ, hơn nữa thầy giáo kia lại là người hài hước, có thể làm dịu không khí, nên cũng bỏ qua chút tâm tư của Tào Á Nam, nói chuyện với họ thêm vài câu, cùng nhau cố gắng.
Nói nói cười cười trở lại văn phòng, tiết đầu tiên chính là tiết tiếng Anh của cô, cô lại xem qua danh sách học sinh một lần nữa.
Cô dạy hai lớp, những học sinh có tên khó đọc hoặc họ đặc biệt, cô đều đã hỏi qua Sở Nhược Du từ trước, trong lòng đã ghi nhớ cách phát âm.
Sở Nhược Du có lẽ dậy sớm, lại thêm học sinh mới khai giảng còn chưa chuyên tâm, kỷ luật giờ đọc sách sớm không tốt, đã chọc nàng nổi giận.
Có lẽ quan trọng hơn là, các em cũng giống như Vân Hồi Chi, đến cả chiếu Đẩy Ân Lệnh cũng học không hiểu.
Vẻ mặt Sở lão sư không ổn, lúc nàng nhìn Vân Hồi Chi lại càng thêm lạnh nhạt, một chút cũng không khách sáo.
Vân Hồi Chi không dám chọc nàng, chuông dự bị vừa reo, trực tiếp cầm sách vào lớp.
Dù chưa từng học, nhưng cả lớp đều biết giáo viên tiếng Anh mới là một cô giáo họ Vân xinh đẹp, quan hệ với chủ nhiệm lớp cũng không tệ lắm, thường xuyên đi cùng nhau.
Chủ nhiệm lớp của họ vốn đã rất đẹp, trong khối không có mấy giáo viên nữ có thể so sánh được với nàng về nhan sắc.
Nhưng Sở lão sư ít khi nói cười, quản giáo lại nghiêm khắc, cho nên học sinh thường không có can đảm để ý đến gương mặt đó.
Vân lão sư này lại khác, là một vẻ đẹp có phong cách khác biệt với chủ nhiệm lớp, như nữ chính lớn lên ở miền quê trong phim điện ảnh vậy.
Cũng không phải nói Vân lão sư quê mùa, cách ăn mặc trang điểm của cô không hề liên quan gì đến sự quê mùa, mà là nói dáng vẻ cô rất trong trẻo, sạch sẽ, khí chất dịu dàng, không vướng bận sự nóng nảy của thành thị.
Đương nhiên học sinh không mấy ai có thể nghĩ ra được những từ ngữ miêu tả đó, họ chỉ biết người đẹp lại còn đặc biệt.
Còn biết Vân lão sư rất hòa đồng, hay cười, trông tính tình tốt hơn chủ nhiệm lớp cả vạn lần.
Vân Hồi Chi đơn giản tự giới thiệu, làm quen với học sinh trong lớp một chút.
Không khí không tệ, cô cười nói: "Trước đây cô đã nhờ lớp trưởng nói với những bạn chưa nộp đủ bài tập hè, bảo các em trước khi nghỉ cuối tuần này phải nộp bổ sung, các em đều đã có tiến độ chưa?"
"Rồi ạ!" Lớp trưởng đáp lại tích cực nhất, dù các bài tập của cậu ta đều đã nộp đủ.
Cả lớp bật cười.
"Cô biết, đổi giáo viên, có một số bạn thầm nghĩ bài tập không nộp cũng không sao, lừa gạt qua loa là được. Bài tập thiếu một hai lần thì không sao, nhưng thái độ như vậy cần phải sửa đổi, mọi việc thái độ là quan trọng nhất. Đã lớp chín rồi, đúng không?"
Vân Hồi Chi không nói nhiều lời: "Trước khi tan học thứ sáu mà học sinh nào không nộp bài tập lên văn phòng cho cô, cô sẽ gọi điện thoại hẹn gặp phụ huynh của các em trong nhóm chat."
Nói xong, cô mỉm cười nói: "Được rồi, lấy đề thi ra, chúng ta cùng chữa đề nhé. Các em tự cảm thấy mình thi thế nào? Đề thi không khó, nhưng ôn tập chưa đủ kỹ lưỡng đúng không."
Vân Hồi Chi giảng giải từng câu cho các em, không chỉ giải thích kiến thức, mà còn dạy cho các em phương pháp làm bài.
Những học sinh muốn học nghe rất say sưa, thỉnh thoảng còn nghe được vài câu nói đùa, tiết học tiếng Anh cuối cùng cũng không còn nhàm chán, vô vị như vậy nữa.
Sở Nhược Du trong lúc đó có ghé qua xem một lát, Vân Hồi Chi đang chuyên tâm giảng bài, không hề phát hiện.
Phát âm tiếng Anh của cô rất hay, mềm mại, dịu dàng, chữ viết bảng ngay ngắn, xinh đẹp, phong cách giảng dạy tốt hơn so với mình nghĩ, vừa không quá bay bổng, cũng không hề căng thẳng, gò bó.
Sở Nhược Du gần như không còn chú ý đến trạng thái nghe giảng của học sinh nữa, ánh mắt đều đặt cả vào người Vân Hồi Chi.
Lúc này nàng mới cảm nhận được, Vân Hồi Chi trời sinh đã hợp với bục giảng, thậm chí còn hợp hơn cả nàng, đang tỏa sáng rực rỡ trên đó.
Trước đây khi thấy tên Vân Hồi Chi xuất hiện trên danh sách, Sở Nhược Du thầm nghĩ đây đúng là một trò đùa không ra gì.
Bây giờ mới phát hiện, Vân Hồi Chi là người có sự chuẩn bị mà đến.
Liên tiếp dạy hai tiết, lúc kết thúc trở về văn phòng, Vân Hồi Chi phát hiện giọng mình hơi khản, có chút không chịu nổi, như thể lúc lên lớp nói quá nhiều.
Cô trở lại văn phòng, phát hiện ly nước, sờ vào vẫn còn ấm.
Cô vui vẻ hướng ánh mắt về phía Sở Nhược Du, dù cho đối phương đến cả gò má nhìn nghiêng cũng lạnh đến mức có sát khí, nhưng Vân Hồi Chi vẫn cảm thấy ấm áp.
Sở Nhược Du vẫn giống như trước đây, sẽ quan tâm đến việc cô có uống nước hay không.
Ngoài bà ngoại ra, Sở Nhược Du là người thứ hai để ý xem miệng cô có khô không.
Vân Hồi Chi uống một ngụm, thật ngọt, đến cả nước lọc cũng thấy ngọt!
Giờ giải lao giữa các tiết lớn, trong văn phòng chỉ còn ba giáo viên, một người nữa là Tào Á Nam.
Tào Á Nam quan tâm nói với cô: "Vân lão sư mới dạy hai tiết mà giọng đã không thoải mái rồi à, uống nhiều nước ấm vào, tôi còn có hộp kẹo ngậm ho đây, cầm lấy đi."
Vân Hồi Chi ngẩn người một chút, nước lọc trong miệng cô bắt đầu thấy đắng, "Là anh rót giúp tôi à?"
"Chuyện nhỏ không tốn chút sức lực nào đâu." Tào Á Nam mỉm cười nói.
Vân Hồi Chi một chút cũng không vui, nhưng cô cũng không tiện nổi nóng với Tào Á Nam, cố nén rồi lại cố nén, cuối cùng vẫn nói một tiếng cảm ơn.
"Vân lão sư đừng khách sáo với tôi."
Sở Nhược Du từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô một cái, đang lật xem bài thi Lịch sử của ba lớp.
Cho nên lúc này vẻ mặt Sở Nhược Du có khó coi đến mấy, người khác cũng sẽ không nghi ngờ.
Nhưng Vân Hồi Chi nhìn ra được điều không ổn, hôm qua Sở Nhược Du còn nhắc đến Tào Á Nam, thật ra là có để ý.
Vân Hồi Chi không cảm thấy Sở Nhược Du quan tâm đến cô nhiều đến vậy, xét cho cùng, Sở Nhược Du không phải là một người hào phóng trong chuyện tình cảm.
Nhớ lại lúc ở Kiêm Gia, cô theo thói quen gọi người khác một tiếng tỷ tỷ, Sở Nhược Du liền không thoải mái.
Sau đó cô không bao giờ còn gọi người khác là tỷ tỷ trước mặt Sở Nhược Du nữa.
Rất khó nói đó có phải là ghen không, nhưng thái độ đó ít nhất không phải là chuyện xấu.
Vân Hồi Chi thích.
Sau khi Tào Á Nam có tiết, ngay khoảnh khắc anh ta bước ra khỏi văn phòng, Vân Hồi Chi đã gửi đi tin nhắn đã soạn sẵn.
Đại ý là việc rót nước cũng chỉ mất hai bước chân, không tốn bao nhiêu thời gian, cô hoàn toàn có thể tự mình làm được.
Thiện ý của Tào lão sư lần này cô xin nhận, sau này không cần phải làm những chuyện như vậy nữa, dễ gây ra những lời đồn thổi không hay, cô không thích.
Trong văn phòng chỉ còn lại cô và Sở Nhược Du, cô đi qua, ngồi xuống đối diện Sở Nhược Du, "Sở lão sư, buổi trưa ăn cơm chung nhé?"
"Không được, không có khẩu vị. Với lại, Vân lão sư đâu có thiếu người ăn cơm chung đâu nhỉ?"
Lời nói này đúng là gươm đao ẩn giấu.
Vân Hồi Chi nở một nụ cười ngoan ngoãn: "Nhưng tôi lại càng muốn ăn cùng Sở lão sư hơn... tâm sự chuyện lên lớp hôm nay."
Cô nói một cách đường hoàng.
Sở Nhược Du cũng không ngẩng đầu lên, "Bây giờ nói đi, buổi trưa tôi không có thời gian để nói chuyện đâu."
Vân Hồi Chi nhất thời không biết nói gì, làm thế nào để Sở Nhược Du vui lên đây.
Bưng ly nước lên uống một ngụm, đang định suy nghĩ, liền nghe Sở Nhược Du bình tĩnh hỏi cô: "Nước ngon lắm đúng không?"
"... Bình thường thôi, nước lọc mà."
"Tấm lòng của người ta quý giá lắm đó."
Vân Hồi Chi hỏi: "Chỉ là rót nước thôi mà, có thể có tấm lòng gì chứ?"
"Sợ cô khát nước, không nỡ để cô tự tay đi rót, muốn cô vừa về đã có thể uống được, nhớ đến như vậy, còn không tính là có tâm sao?"
Vân Hồi Chi bừng tỉnh ngộ: "Ồ, hóa ra trước đây chị rót nước cho tôi đều là những ý nghĩ đó à?"
Cô lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Sở Nhược Du đã trúng bẫy, bỗng dưng có chút bực bội, điều này làm nàng phát hiện ra mình đã nói năng không lựa lời.
Lại bị Vân Hồi Chi nắm thóp.
Văn phòng không có người khác, Vân Hồi Chi cười tủm tỉm hỏi: "Sáng nay Sở lão sư có nhìn thấy tôi ăn cơm cùng Tào lão sư không?"
Nếu không thì câu nói ban đầu đó sẽ không có.
"Không có."
Sở Nhược Du đáp lại rất nhanh.
Chỉ cần do dự thêm một giây, Vân Hồi Chi đã tin rồi.
Cô bật ra một tiếng cười.
Sở Nhược Du mặt lạnh: "Không cần ngồi trước mặt tôi đâu, tôi rất bận, không có việc gì thì cô cứ đi chấm bài thi đi, hôm nay tôi muốn xem điểm thi tiếng Anh của lớp."
Lời nói của nàng không chút lưu tình, Vân Hồi Chi chớp chớp mắt, không nói gì thêm, bật máy tính lên làm việc.
Chấm bài đến khi chuông tan học vang lên, Tào Á Nam trả lời "Đã nhận được".
Vân Hồi Chi gửi ảnh chụp màn hình cho Sở Nhược Du.
Cùng với đó là lời nhắn: [ Vốn dĩ tôi tưởng chị rót nước cho tôi, vui đến mức muốn vênh váo. Sau khi biết là Tào Á Nam rót, tôi thấy tẻ nhạt vô vị, cảm thấy thật mất hứng. Nhưng cổ họng lại đau rát, đành phải tiếp tục uống hết, chứ không phải vì ngon đâu. ]
Sở Nhược Du nghe thấy tiếng rung liền cầm điện thoại lên, trả lời: [ Cổ họng đau không phải còn có kẹo ngậm sao. ]
Vừa mới trả lời xong, lập tức nghe thấy tiếng hộp sắt rơi vào thùng rác.
. . . . . .
Lời tác giả:Kẹo ngậm ho: Cô thanh cao! Cô ghê gớm!