Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 55



Trên hành lang, đèn cảm ứng sáng lên, hơi ẩm ướt của tháng chín thấm qua cửa sổ, ngưng tụ thành những giọt sương lạnh lẽo, bám vào mu bàn tay và khuỷu tay cô lúc đẩy cửa.

Hai nơi da thịt này vì rét run mà rùng mình, kéo theo một đoạn ký ức không định cất giữ từ trong một góc nào đó hiện về trước mặt.

Cô từng không một mảnh vải nằm trên giường, Sở Nhược Du cũng toàn thân mát lạnh, lười biếng gối đầu lên tay cô, cắn một miếng vào mu bàn tay cô, chỉ vì bất mãn sự ngang ngược của cô lúc hoan ái.

Mang máng nhớ lại hình như cô lại phê bình Sở Nhược Du là đồ chó con, sau đó bị ghé tai nói nhỏ, rồi đầu hàng.

Cửa phòng Sở Nhược Du hé mở, Vân Hồi Chi không chào hỏi, lập tức đẩy cửa bước vào.

Người còn chưa kịp rời khỏi nhà, đèn đã tắt, ánh sáng mờ ảo.

Sở Nhược Du vừa mới thay giày xong, điện thoại vẫn còn đang sáng, khung chat "Bạch Vi" mười mấy giây trước vừa gửi đến một câu: [ Đợi tôi một chút! ].

Cái tên ghi chú này là được đặt ở trấn Kiêm Gia.

Cỏ lau um tùm, sương sớm vừa lên, tên Vân Hồi Chi giấu ở sau một câu, mặt lại không đổi sắc mà lừa người nói mình tên là "Bạch Vi".

Sau khi gỡ Vân Hồi Chi ra khỏi danh sách đen, nàng đã từng nghĩ đến việc đổi một cái tên ghi chú khác, sau này công việc còn cần thường xuyên liên lạc, "Vân lão sư" sẽ phù hợp hơn, cũng an toàn hơn, không đến mức để lộ ra chút gì.

Nhưng lòng riêng lại quấy phá, mấy lần định sửa, thế mà vẫn cứ kéo dài không sửa.

Nàng tự lừa dối mình mà nói, dùng cái tên ghi chú này là để nhắc nhở bản thân, Vân Hồi Chi là một kẻ lừa đảo quen thói nói dối. Không thể tin được.

Nhưng hiện tại nàng cảm thấy ngụ ý của cái tên ghi chú này không tốt, phải sửa lại thôi.

Vân Hồi Chi không lên tiếng, vì màn hình chưa tối, chút ánh sáng mỏng manh soi rọi một góc, gương mặt Sở Nhược Du dưới ánh sáng như một vầng sáng khác.

Tim cô đập nhanh đến mức không thành nhịp, đóng cửa lại, gót chân áp sát vào khe cửa, không biết có phải mình đã đường đột quá không, sợ hiểu sai ý rồi lại bị một trận mắng.

Nhưng cũng sẽ không xui xẻo đến vậy đâu.

Theo ánh sáng màn hình tắt đi, trước mắt tối sầm lại, một tiếng cười nhạt nhẽo từ khóe môi Sở Nhược Du tràn ra.

Vân Hồi Chi định bật đèn, tay vừa chạm đến công tắc, đã bị nụ cười của nàng đánh tan ý định, rũ tay xuống hỏi: "Chị cười cái gì?"

Hỏi xong cô lại thêm dũng khí, bước một bước nhỏ đến trước mặt Sở Nhược Du, dò xét cúi người xuống.

Hơi thở Sở Nhược Du nhẹ nhàng như lan: "Cô không cười nổi, tôi còn không thể cười à."

Vừa rồi lúc Vân Hồi Chi đóng cửa xoay người lại, vẻ mặt quá căng thẳng, không giống dáng vẻ ngang ngược như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại giống một học sinh đến văn phòng để nghe giáo huấn.

Điều này làm Sở Nhược Du có chút mất hứng.

Vân Hồi Chi biết nàng đang cười cái gì, chê cười mình không có can đảm, không đủ hào phóng.

Cô "hừ" một tiếng, tiếng hừ vừa tủi thân lại vừa nũng nịu, như thể muốn người ta an ủi vậy, theo đó liền nổi hứng ôm lấy vòng eo mềm mại mà cô hằng ao ước.

Cô nghe thấy rõ ràng, nhịp thở của Sở Nhược Du ngừng lại một nhịp rồi mới đều đặn như thường, mùi hương sữa tắm thanh khiết trên người nàng bị mùi hoa sơn chi của cả căn phòng che lấp, chỉ khi lại gần mới bị cô bắt được, khóa chặt không buông.

Vì chút hương khí đó, cô ôm Sở Nhược Du càng chặt hơn.

Cô thầm bực bội tiếng tim đập của mình đã làm cô mất mặt, Sở Nhược Du chắc chắn có thể nghe thấy, gấp gáp như tiếng trống trận đối đầu, ồn ào làm phiền người khác, thật không có tiền đồ.

Hơi ấm từ người trong lòng làm tan đi cái lạnh lẽo cô vừa mới nhiễm phải, lồng ngực như được ủi qua một lần, phẳng phiu không một nếp gấp.

Cô nhớ lại, sau khi đánh cầu xong người đầy mồ hôi, còn chưa kịp tắm rửa nữa. Kéo dài ngồi đến tận bây giờ, lại chạy đến ôm Sở Nhược Du.

Cả người Sở Nhược Du thơm tho, vậy thì cô có phải là hôi hám không!

Không đến mức đó đâu, cô chính là một cô gái xinh đẹp, sạch sẽ, dù có đổ mồ hôi cũng vẫn thơm.

Không cần phải không tự tin! Cô ra lệnh cho chính mình.

Không biết đã ôm bao lâu, có lẽ ba năm phút, có lẽ cũng chỉ chừng hai ba mươi giây.

Vân Hồi Chi suy nghĩ lung tung đủ thứ, rất nhiều ý nghĩ ngượng ngùng nảy sinh, không nhịn được muốn thực hiện.

Con người chính là như vậy, nếm được vị ngọt rồi thì không biết thế nào là đủ, chỉ muốn ngọt ngào đến tận cùng.

Cô khó kìm lòng nổi, đầu hơi nghiêng, hôn nhẹ lên mái tóc Sở Nhược Du.

Hương tóc càng thêm trêu chọc lòng người, ý chí cô xao động, liên tiếp muốn hôn lên gò má Sở Nhược Du.

Nụ hôn vượt rào này như đã được đoán trước, bị né tránh một cách nhẹ nhàng, Sở Nhược Du đẩy cô ra nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi."

Không nỡ, tham lam, trống rỗng, như những viên ngọc trai trên chiếc bàn bị đổ, lần lượt rơi vãi tung tóe, Vân Hồi Chi lại chỉ có thể thu liễm: "Được rồi, chị cứ đi làm việc đi."

Tham dục từ trước đến nay không có chừng mực, ôm người mình thích rồi lại muốn hôn nàng, chỉ muốn cả người nàng từ sợi tóc đến ngón chân đều thuộc về mình.

Nhưng mà, không thể vội vàng.

Cô có kiên nhẫn để từ từ chờ đợi, lần này mối quan hệ của họ không phải là kiểu nông cạn tìm vui mua vui nữa, cô đang nghiêm túc theo đuổi Sở Nhược Du.

Một tuần trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm.

Vân Hồi Chi bận đến mức sắp bay lên trời, một tuần tám tiết học, ngày nào cũng phải cặm cụi soạn bài, hết lần này đến lần khác cân nhắc chi tiết. Sợ nghe người khác chê cười cô nói đi cửa sau mới vào được, không có bản lĩnh.

Những lúc không chuẩn bị bài cũng không được rảnh rỗi bao nhiêu, phải họp hành, rồi lại đi nghe giảng.

Cô phải đi nghe tiết của người khác, tiết của cô tự nhiên cũng phải bị người khác nghe.

Nhờ sự chỉ điểm của Sở Nhược Du hôm đó, cô không dám nói mình lập tức biến thành một giáo viên già dặn kinh nghiệm, nhưng trông cũng ra dáng lắm rồi.

Giờ đọc sách sớm, tiết học sớm lại nhiều, lịch dạy dày đặc như có thù với cô vậy, không một ngày nào có thể ngủ thêm được một chút.

Thế là mỗi buổi sáng, cô đều chạy đến cửa hàng tiện lợi của trường mua cà phê, trước đây cô không thích uống thứ này, nhưng làm thầy người khác, lúc lên lớp mà ngáp thì khó coi lắm.

Cô đã từng mang cà phê cho Sở Nhược Du hai lần, một lần trong văn phòng không có một bóng người, cô liền trực tiếp đặt lên bàn làm việc của Sở Nhược Du, rồi nhắn tin nói một tiếng.

Một lần khác, mấy giáo viên đều ở đó, Vân Hồi Chi liền nói: "Sở lão sư, chị muốn Americano, tôi không mang nhầm chứ."

Sở Nhược Du phản ứng cực nhanh, mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn Vân lão sư, tiền tôi chuyển cho cô nhé."

Nàng giả vờ cầm điện thoại lên, nhưng tin nhắn gửi qua chỉ có một dấu chấm ".", không thấy tiền chuyển khoản đâu, tâm trạng Vân Hồi Chi tốt vô cùng.

Như thể cô và Sở Nhược Du đang yêu đương bí mật vậy.

Vì cả hai đều quá bận, tuần này cơ hội ăn cơm chung cũng không nhiều, lại thường xuyên là mấy giáo viên cùng nhau.

Hầu hết thời gian là ở văn phòng ai làm việc nấy, vị trí của Vân Hồi Chi vừa hay có thể nhìn thấy được gò má của Sở Nhược Du.

Giống như núi non sông nước ở trấn Kiêm Gia, đẹp đến nao lòng, khiến người ta một khi đã chìm đắm vào thì không thể nào thoát ra được.

Trong văn phòng có giáo viên của mấy bộ môn, ngày nào cũng có học sinh ra ra vào vào, vừa tan học là lại ồn ào náo nhiệt vô cùng, đến hỏi bài, đến bị mắng.

Sở Nhược Du lúc răn dạy học sinh lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc, tuy phần lớn thời gian đều giảng giải đạo lý, cũng không tránh khỏi có lúc phải lên giọng.

Chất giọng của nàng vốn đã mỏng manh, lạnh lùng, ngày thường nói chuyện tử tế còn có thể mang theo chút ý tứ ấm áp, nhưng hễ âm lượng nâng lên thì không còn ấm áp được nữa, mà lạnh đến mức hàn khí tỏa ra bốn phía.

Vân Hồi Chi nghe mà trong lòng cũng thấy run lên, thầm nghĩ may mà mình không phải học sinh của nàng. Nhưng rồi lại tiếc nuối không phải, nếu có một cô chủ nhiệm như Sở Nhược Du, chắc chắn sẽ chăm chỉ học hành hơn.

Cô rất lo lắng Sở Nhược Du nổi giận nhiều sẽ hại đến sức khỏe, nhưng Sở Nhược Du nghiêm khắc thì nghiêm khắc vậy thôi, chứ không phải thật lòng nổi giận.

Nàng cũng không hề để tâm đến cảm xúc, mắng xong người ta tâm trạng vẫn như cũ, nên thế nào thì cứ thế ấy.

Nói nói cười cười, ăn uống bình thường.

Vân Hồi Chi thầm nghĩ điểm này cũng phải học tập theo nàng.

Khó khăn lắm mới chống đỡ được đến thứ sáu, Vân Hồi Chi tận tâm dạy xong tiết cuối cùng, như trút được gánh nặng.

Trước khi tan làm còn phải đối phó với một đợt phụ huynh, có phụ huynh nghe nói giáo viên tiếng Anh đổi thành một người trẻ tuổi, liền trực tiếp đến trường hẹn gặp.

Lời lẽ nghe qua tuy có vẻ khách sáo, nhưng ý tứ ra oai phủ đầu thì không hề ít.

Khoe khoang bằng cấp, công việc và tài sản của mình và chồng, ngụ ý là con cái họ gửi gắm đến đây không phải để chơi bời lêu lổng, hy vọng Vân Hồi Chi không làm lỡ dở tương lai của con em họ.

Vân Hồi Chi chưa từng gặp phải trường hợp này, nhưng trước đó Sở Nhược Du đã nhắc nhở cô, cho nên cô cũng đã có sự chuẩn bị.

Sở Nhược Du vừa hay không có tiết, đã ở lại đó suốt cả quá trình, không chút biểu cảm mà hóa giải cơn khủng hoảng này, vừa làm cho phụ huynh hài lòng và yên tâm, lại vừa giúp Vân Hồi Chi tránh được tất cả những cạm bẫy, bình an vô sự mà vượt qua.

Sau khi nói chuyện với phụ huynh xong, Vân Hồi Chi cảm thấy áp lực lớn chưa từng thấy, mọi chuyện hình như không đơn giản như cô nghĩ.

Không phải cứ dốc toàn lực, cứ tự tin tràn đầy, là có thể được công nhận, là có thể thuận buồm xuôi gió.

Cũng không phải Sở Nhược Du cùng cô đối phó qua rồi, sau này sẽ mãi mãi yên ổn, không có chuyện đó đâu.

Học sinh vẫn cứ có em không nghe giảng, có em gây ồn ào trong lớp, có em không nộp bài tập, không làm theo yêu cầu.

Còn phụ huynh thì, lại không hài lòng với tuổi tác, bằng cấp và kinh nghiệm của cô, nhưng những điều đó cố tình cô lại không có cách nào thay đổi.

Tuần này sau khi bị dự giờ, cô khiêm tốn tiếp thu những điểm chưa tốt mà các giáo viên khác chỉ ra, cố gắng mau chóng điều chỉnh để tiến bộ.

Mà mỗi khi nghe các giáo viên khác lên lớp, cô đều giữ thái độ học hỏi, khả năng kiểm soát lớp học điêu luyện đó làm cô hâm mộ, trình độ của cô còn kém xa lắm.

Rất nhiều chuyện đè nặng trong lòng, làm tan đi niềm vui sướng khi tan làm ngày thứ sáu.

Cô chán nản ngồi ngẩn người trước bàn làm việc, trong lúc đó Tào Á Nam hỏi cô có muốn cùng nhau ra ngoài ăn cơm không, cô lại từ chối.

Tào Á Nam có chừng mực, Vân Hồi Chi chỉ cần nói không muốn, anh ta thường sẽ không ép buộc.

Nhưng cũng không chịu từ bỏ, vẫn thỉnh thoảng lại ân cần hỏi han.

Mỗi lần Tào Á Nam vừa gọi cô làm gì đó, Vân Hồi Chi đều cảm giác được tai Sở Nhược Du như vểnh lên, vẻ mặt không vui.

Dù cho Sở Nhược Du có không hề động đậy, vẻ mặt trước sau như một vẫn rất bình tĩnh.

Vừa mới đuổi khéo xong Tào Á Nam, trên WeChat lại thấy Dung Mẫn hỏi cô một lần nữa có về nhà không.

Cô nhất thời cảm thấy phiền, lại một lần nữa trả lời không.

Còn tưởng đám họ hàng đó chỉ nói khách sáo, ai ngờ chưa được mấy ngày, cậu thanh niên tài tuấn bỏ đi đó đã thật sự tìm đến, muốn mời cô nói chuyện trước.

Dung Mẫn không trực tiếp đồng ý, liền đến hỏi ý cô trước.

Vừa hỏi ai giới thiệu, thì nói là bác Ba.

Cũng chính là mẹ chồng của Nhậm Dư Hàm.

Cô nhân đó mà hỏi thăm Nhậm Dư Hàm vài câu, Nhậm Dư Hàm nói cậu thanh niên đó không tệ, có thể tiếp xúc thử.

Vân Hồi Chi khéo léo tỏ vẻ mình vừa mới tốt nghiệp chưa lâu không muốn yêu đương, công việc cũng bận, hỏi nếu từ chối tấm lòng tốt này liệu có bất lịch sự không.

Nhậm Dư Hàm người cũng không tệ, nói nếu đã như vậy, thì cô ấy sẽ giúp ngăn lại.

Vân Hồi Chi vì thế mà rất cảm kích cô ấy, hứa hẹn lần tới nhất định sẽ mời cô ấy ăn cơm.

"Nhà" lại càng thêm không muốn trở về.

Nỗi phiền muộn của cô đều bị Sở Nhược Du nhìn thấy hết, sau khi học sinh đã rời khỏi trường, nàng gõ cửa phòng cô.

Sở Nhược Du hỏi: "Vẫn chưa ăn cơm à?"

Vân Hồi Chi đi về trước, tắm rửa một cái rồi nằm trên giường chơi game đến tận bây giờ.

Nghe vậy sờ bụng: "Chưa."

Quên cả bữa tối rồi.

Sở Nhược Du nói: "Ra ngoài ăn đi."

Thái độ của nàng thực ra là đang thăm dò ý kiến, bởi vì giọng điệu quá bình thản, chắc chắn Vân Hồi Chi sẽ đồng ý, cho nên nghe qua như là trực tiếp sắp đặt.

Trong lòng tự nhiên vui vẻ, nhưng người làm công bị công việc hành hạ đã không còn chút tinh thần nào, ủ rũ gật đầu một cái, đi rửa mặt rồi mới cùng nàng ra cửa.

Vốn tưởng là sẽ đến một quán ăn nào đó ở khu thương mại gần trường, kết quả lúc Vân Hồi Chi đang nhắm mắt dưỡng thần, lại phát hiện đã vượt ra khỏi khu vực đó, tiến vào trung tâm thành phố.

Vân Hồi Chi chớp mắt, "Sao lại đi xa như vậy?"

"Tôi sợ xe mua về để không thì phí."

Ngụ ý là ngày thường không có mấy cơ hội để lái, cứ để ở đó cũng là lãng phí.

Lý do này cũng thật gượng ép, Vân Hồi Chi cười.

Sở Nhược Du dừng xe, dẫn cô đi vài phút rồi vào một nhà hàng Đông Nam Á, tối thứ sáu người ở khu vực lân cận đông nghịt, lấy số xong vẫn còn phải xếp hàng.

Thế là nàng lại dắt Vân Hồi Chi ra khu phố ăn vặt bên ngoài mua trà sữa và đồ ăn vặt.

Vân Hồi Chi vừa chọn xong, Sở Nhược Du liền trả tiền, tâm trạng cô đã sớm tốt hẳn lên, khẽ nói một cách dịu dàng: "Chị tốt thật đó."

Sở Nhược Du không chịu nổi, "Nói chuyện cho đàng hoàng vào."

Đi dạo từ đầu đến cuối một khu phố ăn vặt, đồ muốn ăn thì nhiều thật, nhưng Vân Hồi Chi chỉ chọn một món, cùng Sở Nhược Du mỗi người một nửa lót dạ là được rồi.

Cuối con phố ăn vặt là đại lộ, hai người dừng bước nhìn ngắm xung quanh, thổi làn gió đêm se lạnh.

Khu phố tráng lệ, huy hoàng, bên kia đường là ngân hàng và lối vào tàu điện ngầm, những tòa nhà cao tầng san sát, cảnh tượng phồn hoa tấp nập.

Vân Hồi Chi đã từng đến đây dạo một lần, náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng lại như cách người ta cả ngàn dặm, cô cũng chẳng mấy hứng thú.

Chỉ là có Sở Nhược Du ở bên cạnh, cô liền cảm thấy nơi này thân thuộc một cách lạ lùng.

Bởi vì Sở Nhược Du vẫn luôn giới thiệu cho cô, từ những món ăn vặt đặc sắc đến sự phát triển của thành phố.

"Trước đây chỗ này chỉ có người địa phương hay đến dạo, sau khi quy hoạch lại thì thành địa điểm check-in của du khách, dân bản địa muốn đến ăn chơi, thì phải tránh những ngày cuối tuần."

"Chị hay đến đây à?"

"Bây giờ thì không được nữa, hồi còn đi học thì thích đến đây ăn uống, mua quần áo, lúc đó rẻ lắm." Sở Nhược Du như đang suy nghĩ điều gì đó.

Vân Hồi Chi đảo mắt, "Có từng hẹn đối tượng thầm mến đến đây chưa?"

Sở Nhược Du không giống kiểu người sẽ yêu sớm, cho nên cô cũng chỉ có thể hỏi bâng quơ về đối tượng thầm mến thôi.

Điều này rất bình thường, lúc đi học ai cũng muốn được ở bên người mình thích nhiều hơn bên ngoài khuôn viên trường.

Sở Nhược Du lại tức khắc phai nhạt biểu cảm, "Thời gian không còn sớm nữa, nên về quán rồi."

Nàng không muốn nói, Vân Hồi Chi cũng đành từ bỏ lòng hiếu kỳ, hút trà sữa cùng nàng quay lại.

Sóng vai vừa quay đầu, cả hai đồng thời nhìn thấy Nhậm Dư Hàm và Trác Huy đang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ.

Hai người đó đã sớm phát hiện ra họ một bước, Trác Huy nắm tay Nhậm Dư Hàm đi tới, khách sáo hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"

Dưới nụ cười dịu dàng của Nhậm Dư Hàm, Vân Hồi Chi và Sở Nhược Du khẽ tách ra một chút: "Tối thứ sáu mà, mấy thầy cô chúng em đến đây liên hoan, đang xếp hàng đó. Em với Sở lão sư đói bụng, nên ra ngoài mua chút đồ ăn trước."

Lý do của cô không chê vào đâu được, Trác Huy vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, cười gật đầu rồi không nói gì thêm.

Nhậm Dư Hàm hỏi: "Nhược Du, tuần này em có về nhà không? Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm, rồi đi dạo phố với chị nhé?"

"Không về đâu. Ăn xong là em về trường luôn, tuần sau bận lắm, cuối tuần phải làm công tác chuẩn bị."

Sở Nhược Du tuy nhìn về phía họ, nhưng lại cố tình không nhìn vào bàn tay họ đang nắm, lạnh nhạt đáp lại.

Nhậm Dư Hàm không để lộ vẻ vui mừng mà liếc nhìn Vân Hồi Chi, cố nén những lời thừa thãi, rồi lại mỉm cười: "Thôi được rồi, vậy hai người đi đi, chị với Trác Huy vừa mới ăn xong, còn định đi dạo một lát nữa."

Hai nhóm người không hề hàn huyên thêm, quay lưng rời đi.

Sau khi qua đường, Nhậm Dư Hàm quay đầu lại nhìn, hai người kia đã vào một con ngõ nhỏ, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhậm Dư Hàm cảm thấy bất an, lo lắng như thể một vật quý giá bị người ta cuỗm mất, muốn quay đầu lại đuổi theo, nhưng lại biết rằng không thể nào đuổi kịp.

Trác Huy rõ ràng không hề để tâm, chỉ nói thật trùng hợp, người họ hàng xa của anh ta lại thích làm đồng nghiệp với bạn thân của vợ mình.

Tâm trạng Sở Nhược Du không được tốt lắm, Vân Hồi Chi đã nhìn ra, lúc nào trở nên không tốt, cô cũng hiểu rõ.

Thế là sau khi gọi món xong liền thành thật xin lỗi, "Tôi không nên hóng hớt chuyện cũ của chị, chị đừng không vui nhé."

"Không có không vui đâu."

Sở Nhược Du cố gắng ngước mắt lên, trấn an nói với cô: "Chỉ là đói bụng thôi, ăn xong là ổn ngay."

"Vậy chị ăn nhiều vào."

Vân Hồi Chi cười với nàng một nụ cười không chút keo kiệt.