Ánh mặt trời tháng chín vẫn còn chút gay gắt bị một trận nắng chiều thiêu đốt sạch sẽ, trong thành phố đã không còn nhìn thấy ánh trăng cũng chẳng tìm được vì sao nào, những tòa nhà cao chót vót và con phố dài náo nhiệt với đủ mọi sắc màu, cắt vụn màn đêm, đến cả gió cũng mang theo tiếng thở than ai oán.
Trong quán ăn Tây, tiếng nhạc du dương, đèn đóm hơi mờ ảo, những bản nhạc tiếng Anh làm nền cho cuộc trò chuyện.
Có Trác Huy và Nhậm Dư Hàm ở đây, không khí không thể nào lạnh lẽo được, hơn nữa Vân Hồi Chi cũng không phải kiểu người hướng nội, ba người từ chuyện công việc nói đến chuyện đời sống, từ cảnh đẹp phương xa đến những điều bình dị gần gũi.
Sở Nhược Du mắt lạnh quan sát, ba người họ mà uống thêm hai ly rượu nữa là có thể kết nghĩa anh em rồi.
Vì những chuyện họ nói đều là những việc không đâu, cho nên nàng cũng không mấy để tâm, chỉ hờ hững đáp lời. Trong lòng lại bồn chồn, sợ họ nhắc đến những phương diện mà mình không muốn đề cập.
Nàng không kìm được mà nhìn đồng hồ.
Vân Hồi Chi chú ý thấy, nghĩ rằng Sở Nhược Du có lẽ không thích kiểu giao tiếp đông người này, dù cho quan hệ của nàng và Nhậm Dư Hàm cũng tạm ổn, không có nghĩa là nàng thích nói chuyện với Trác Huy.
Thế là cô thuận theo ý nàng mà hỏi: "Sở lão sư có việc gấp sao?"
Sở Nhược Du "Ừm" một tiếng: "Trước mười giờ tôi phải về đến nhà, mẹ tôi đang ở nhà đợi. Tôi còn định đưa cô về một chuyến, cho nên thời gian có chút gấp gáp."
Nhậm Dư Hàm dịu dàng nói tiếp: "Để chị đưa Hồi Chi về là được rồi, nếu em bận thì lát nữa cứ về trước đi."
Sở Nhược Du uống một ngụm nước trái cây, đá lạnh khẽ chạm vào thành ly, phát ra âm thanh của mùa hè.
Nàng ngước mắt cười, không đồng ý với sự sắp xếp này.
"Không cần đâu, đồ của cô ấy đều ở trên xe em cả, vẫn là để em đưa về, cũng tiện đường."
Trác Huy bấm sáng màn hình điện thoại nhìn giờ, bảo họ tạm thời đừng vội: "Còn chưa vội đâu, ngồi thêm nửa tiếng nữa cũng được."
Nhậm Dư Hàm liếc nhìn Trác Huy một cái, rồi trêu chọc cả anh ta lẫn hai người đối diện: "Anh xem, mấy người chưa lập gia đình mà cũng có giờ giới nghiêm, cũng không được tự do nhỉ."
Vân Hồi Chi bật cười trong trẻo, "Cuối tuần mà chị, ở trước mặt phụ huynh vẫn là nên ngoan một chút, về sớm để khỏi phải nghe cằn nhằn."
Trác Huy bị nhìn chằm chằm đến mức đứng ngồi không yên: "Anh có bao giờ phàn nàn chuyện giờ giới nghiêm với chuyện đã kết hôn đâu, anh toàn lấy chuyện vợ ở nhà đợi để khoe khoang với đồng nghiệp mà."
Nhậm Dư Hàm được anh ta dỗ dành đến hài lòng, cong mắt, khẽ nhếch môi: "Anh cũng vừa phải thôi, lát nữa Nhược Du với Hồi Chi ăn không nổi bây giờ."
Sở Nhược Du trả lời tin nhắn trong nhóm phụ huynh, nghe vậy khẽ đáp: "Không sao đâu, đã no rồi."
Ăn 'cẩu lương' no rồi.
Vân Hồi Chi thấy họ tình cảm như vậy, thuận miệng hỏi: "Hai người yêu nhau bao lâu rồi ạ? Em chỉ nghe mẹ em nói hai người mới cưới hồi tháng năm năm nay thôi."
Bàn tay đang gõ chữ của Sở Nhược Du khựng lại, nửa câu nói dừng lại ở khung chat, rồi lại cầm ly nước đá trên bàn lên uống một ngụm.
Nhậm Dư Hàm cân nhắc nói: "Hai ba năm."
Sở Nhược Du gọi Vân Hồi Chi: "Có phụ huynh hỏi tại sao bài luận thi tiếng Anh lại không cần viết?"
Vân Hồi Chi cúi đầu đáp lời nàng: "Trên lớp tự học đã cho các em viết bài này tại chỗ rồi, tôi cũng đã giảng qua. Nếu mang về nhà, rất nhiều học sinh sẽ làm qua loa cho xong."
"Được rồi."
Sở Nhược Du cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.
Ai ngờ Vân Hồi Chi ngẩng đầu lại hỏi: "Hai người quen nhau như thế nào vậy?"
Trác Huy cũng đã ăn no, lau miệng nói: "Bọn anh xem mắt đó, trước khi gặp mặt anh một trăm vạn lần không tình nguyện. Kết quả vừa nhìn thấy cô ấy, anh liền xác định đời này chính là cô ấy rồi."
Vân Hồi Chi hiểu ra: "Nhất kiến chung tình."
Trác Huy cười: "Đại loại là vậy đó."
Sở Nhược Du vốn không định để ý, nhưng khi nhìn thấy Nhậm Dư Hàm ngượng ngùng mỉm cười, khẽ tay đánh nhẹ vào vai Trác Huy bảo anh ta im lặng, nàng lại nhếch môi cười hỏi Trác Huy: "Vậy hai người gặp mặt lần đầu tiên đã ở bên nhau rồi à?"
Nàng cố gắng làm cho giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút.
Nàng nhớ lại, tại sao mình và Nhậm Dư Hàm đến cả bạn bè bình thường cũng không làm được.
Không phải Nhậm Dư Hàm đối xử không tốt với nàng, cũng không phải nàng sau khi theo đuổi không thành công thì thẹn quá hóa giận.
Một hai năm trước khi Nhậm Dư Hàm yêu đương, nàng cũng đã hiểu ra, dù thế nào đi nữa, Nhậm Dư Hàm sẽ không chấp nhận con gái.
Cho nên khi đó nàng gần như đã từ bỏ, tuy còn chút tham lam không nỡ buông, nhưng sẽ không còn chủ động dò xét hay mưu cầu nữa.
Nàng chỉ làm bạn tốt với Nhậm Dư Hàm, quan hệ của họ trước sau như một, nên gặp mặt thì gặp mặt, nên hẹn ăn cơm thì hẹn ăn cơm, nàng vẫn luôn coi Nhậm Dư Hàm là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình ngoài người thân.
Mãi đến khi, Nhậm Dư Hàm đi xem mắt, hơn nữa còn lừa dối nàng về tiến trình yêu đương.
Sở Nhược Du vẫn là từ miệng người khác, mới biết chuyện họ ở bên nhau.
Từ đó về sau đến cả gặp mặt cũng cảm thấy dày vò, nàng biết không thể nào tỏ thái độ khó chịu làm người ta thấy kỳ quái, nhưng thật lòng mà cười thì lại quá khó.
Giờ phút này nàng ngồi ở đây, chỉ sợ còn không tự tại bằng Vân Hồi Chi.
"Không phải." Nhậm Dư Hàm lập tức phủ nhận, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Sở Nhược Du, cô ấy thoáng chút hoảng hốt, rồi lại dịu dàng mỉm cười.
Trác Huy nói: "Không nhanh như vậy đâu, bọn anh hẹn hò vài lần mới chính thức nói chuyện, cô ấy cẩn thận lắm, sợ anh là hạng công tử ăn chơi trác táng mà."
Nói xong, anh ta nhớ lại lý do Vân Hồi Chi mời bữa cơm này, "Cho nên Hồi Chi à, xem mắt cũng không đáng sợ đến vậy đâu. Nhưng em còn nhỏ, không cần phải vội vàng, không muốn thì thôi vậy."
Dừng lại, phát hiện không ai nói tiếp, anh ta lại tiếp tục: "Nhưng mà cậu em họ kia của anh cũng không tệ đâu, người đẹp trai, dáng cao, lịch sự, nhà lại có tiền, nếu em mà cân nhắc thì cũng được đó."
Vân Hồi Chi tỏ vẻ không có phúc hưởng thụ: "Em hiện tại một mình rất tốt, thôi ạ."
Trác Huy tâm lý vững vàng, chuyển hướng quảng cáo khách hàng một cách mượt mà: "Nhược Du có muốn xem xét không?"
Vân Hồi Chi sặc một ngụm nước.
Sở Nhược Du rút khăn giấy đưa cho Vân Hồi Chi, "Không cần đâu, em không có sức lực."
Nhậm Dư Hàm nhìn động tác đưa giấy và ánh mắt quan tâm của nàng, rồi từ chối Trác Huy: "Nhược Du không chấp nhận tình yêu chị em đâu, em ấy trước giờ không thích người nhỏ tuổi hơn mình, trẻ con, nóng nảy, không đáng tin cậy."
Như thể ăn phải hạt trái cây, vị chua xót nồng đậm từ trong vị chua bung ra, cả khoang miệng đều thấy đắng, răng Vân Hồi Chi cắn vào phần thịt non bên trong má, không nói một lời mà ho khan hai tiếng.
Trác Huy cãi lại: "Em họ anh đâu có nhỏ hơn em ấy nhiều, hơn nữa tính cách từ nhỏ đã chững chạc rồi, em đâu phải chưa từng gặp qua."
"Nhưng Nhược Du chưa từng gặp, em ấy sẽ không xem xét đâu, anh cũng đừng có mà sốt ruột. Phải không Nhược Du?"
Sở Nhược Du nói: "Vâng."
Vân Hồi Chi thấy Nhậm Dư Hàm giúp họ chắn đi những chuyện phiền lòng này, phát hiện ra người chị này thật sự rất ấm áp.
"Chị Dư Hàm rất hiểu Sở lão sư nhỉ?"
"Quen biết mười mấy năm rồi, nếu còn không hiểu rõ em ấy, em ấy sẽ mắng chị đó."
"Lâu như vậy rồi à." Vân Hồi Chi kinh ngạc.
Sở Nhược Du nhìn cô, chỉ chỉ vào mặt đồng hồ: "Chúng ta có phải nên đi rồi không?"
Vân Hồi Chi nói: "Được rồi, đi liền đây."
Cô thấy Nhậm Dư Hàm vừa rồi định mở miệng lại bị ngắt lời, bèn chu đáo hỏi: "Chị Dư Hàm muốn nói gì ạ?"
Nhậm Dư Hàm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là định nói chị với Nhược Du hồi cấp ba đã học cùng trường, đại học lại cùng trường, trước đây còn là hàng xóm..."
"Chị Dư Hàm."
Sở Nhược Du nhắc nhở: "Đừng quên mang theo điện thoại. Chị đi vệ sinh không, chúng ta cùng đi nhé?"
Nhậm Dư Hàm dừng lời, liền thấy Vân Hồi Chi đi thanh toán tiền.
Hai người đi về phía nhà vệ sinh, Nhậm Dư Hàm lúc này mới phản ứng lại: "Ngại quá, hình như chị nói hơi nhiều về chuyện cũ rồi."
Sở Nhược Du cố nén cảm xúc, "Không sao đâu, lần sau lại nói chuyện nhé, mẹ em lại thúc giục em về rồi."
Vân Hồi Chi và Trác Huy cách nhau vài bước cùng đi ra ngoài, lúc thấy Sở Nhược Du và Nhậm Dư Hàm vừa nói chuyện vừa sóng vai đi tới, tầm mắt cô có chút mơ hồ, cúi đầu dùng sức chớp chớp mắt.
Khoảnh khắc chia tay, Nhậm Dư Hàm nói: "Hôm khác chị làm chủ, cùng đến nhà chị ăn cơm nhé."
Vân Hồi Chi gượng gạo đồng ý: "Vâng, để xem đã."
Đợi họ đi rồi, Vân Hồi Chi cố gắng vẫn giữ nụ cười lúc nãy, cô khó khăn nói từng chữ một với Sở Nhược Du: "Chị ấy lớn hơn chị hai khóa à?"
Lông mày Sở Nhược Du giật giật, "Vân lão sư."
Ba chữ đã chấm dứt lòng hiếu kỳ của cô.
"Ồ, tôi không nên hỏi. Sở lão sư không thích đồng nghiệp bình thường chú ý đến đời tư của mình, coi như tôi chưa từng hỏi."
Vân Hồi Chi nhấc chân đi về phía thang máy, bị Sở Nhược Du một phen nắm lấy cổ tay, cũng không thèm để ý có ai nhìn thấy không, Sở Nhược Du căng thẳng đến mức giọng nói cũng run lên: "Cô có chuyện thì phải nói cho đàng hoàng."
"Tôi không có lời nào để nói cả. Sở lão sư về trước đi, tôi muốn ở một mình."
Bàn tay nắm lấy cổ tay Vân Hồi Chi lại thêm chút sức lực, Sở Nhược Du không ý thức được, chỉ là sợ cô đột nhiên rời đi: "Túi của cô vẫn còn trên xe tôi."
Vân Hồi Chi từ từ rút tay mình về: "Tôi đi lấy."
Cùng nhau đi thang máy xuống lầu, rất nhiều người đi cùng làm họ bị chen chúc vào một chỗ, mùi nước hoa và mùi rượu, mùi mồ hôi trộn lẫn, không mấy dễ chịu.
Sở Nhược Du vẫn luôn nhìn Vân Hồi Chi, Vân Hồi Chi lại cuối cùng cũng không thèm ngẩng lên nhìn đối diện với người ta.
Như một thước phim quay chậm bị tắt tiếng, tần suất chớp mắt của cô chậm hơn ngày thường rất nhiều, yên tĩnh đến mức như một cơn bão tuyết sắp nổi lên mà chưa kịp hình thành.
Sở Nhược Du đã dự cảm được cái lạnh sắp ập đến, nàng khép chặt tay áo, dùng chút quần áo mỏng manh để chống chọi với sự hiu quạnh.
Đến bãi đỗ xe, tìm được xe của Sở Nhược Du, Vân Hồi Chi đứng bên cạnh im lặng chờ nàng mở khóa.
Sở Nhược Du lại đứng yên không động đậy.
Vân Hồi Chi cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn hỏi nàng: "Sao vậy?"
"Cô không có gì muốn nói với tôi à?"
"Không có."
Nàng dừng lại giây lát, "Thật sự không có lời nào để nói sao?"
Vân Hồi Chi gượng gạo nở một nụ cười khó coi: "Tôi không hiểu ý của Sở lão sư."
"Đừng giả ngốc nữa."
Giọng Sở Nhược Du rất nhanh, như thể không muốn nghe thêm cũng không chịu nổi nữa.
Giả ngốc thì không biết là ai đâu.
Vân Hồi Chi vẫn không nhìn nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn kiên trì, giọng nói rất nhẹ: "Mở cửa đi, tôi muốn lấy đồ."
"Lên xe, tôi đưa cô về." Giọng Sở Nhược Du kiên định.
"Đã nói không cần rồi."
Cô nghiến răng, vừa mới dùng thêm chút sức, nước mắt như từ không trung rơi xuống lã chã. Vân Hồi Chi vội vàng xoay người đi, vừa khóc vừa nói: "Chị đừng động vào tôi."
Như bị thứ vũ khí sắc bén nhất đâm vào xương cốt, Sở Nhược Du lập tức cảm thấy đau đớn.
Nàng trong lòng run rẩy, luống cuống chân tay bước qua, chưa kịp lấy giấy trong túi ra, theo bản năng giơ tay lên đã hứng lấy những giọt nước mắt của Vân Hồi Chi.
Ướt sũng một mảng, rơi vào lòng bàn tay nơi Vân Hồi Chi đã từng vẽ cho nàng đóa hoa nhỏ.
Bị nước mắt tưới lên, hoa nào cũng úa tàn.
Còn khiến nàng xót xa hơn cả những đóa hoa hồng trong bình đã khô héo.
Sở Nhược Du bỗng dưng nắm chặt tay lại, cố gắng giữ lấy những cánh hoa.
Vân Hồi Chi giơ tay lau nước mắt, rồi lại xoay người, lại một lần nữa giận dỗi nói: "Chị không cần phải lo cho tôi đâu."
Động tác hứng nước mắt của Sở Nhược Du, làm cô nhớ lại lúc họ ở trấn Kiêm Gia, cô mượn rượu khóc lóc làm càn không cho Sở Nhược Du tự do rời đi.
Sở Nhược Du ngồi xổm trước mặt cô hứng lấy những giọt nước mắt nhỏ như hạt trân châu rơi xuống, dịu dàng nói lời tốt đẹp.
Chỉ là Sở Nhược Du chính là một kẻ lừa đảo!
— Từ "hàng xóm" này, làm tôi nhớ đến một người bạn của tôi... Người ta lớn hơn cô ấy hai khóa, làm cô ấy mê mẩn đến chết đi sống lại... Cũng tạm thôi, tự tìm lấy...
Cuộc đối thoại ngày cũ vẫn còn văng vẳng bên tai, Vân Hồi Chi không biết tại sao trí nhớ của mình lại tốt đến vậy, gần như có thể nhớ lại từng chữ không sai một ly.
Đồng thời nghĩ đến, còn có dáng vẻ buồn bã, thất vọng của Sở Nhược Du khi nói những điều đó.
Ánh sáng ở bãi đỗ xe mờ ảo, mờ ảo đến mức Sở Nhược Du không còn che giấu được biểu cảm của mình nữa, mỗi khi có chiếc xe chạy qua, đèn xe đều chiếu rõ vẻ mặt đau lòng của nàng.
"Cô bây giờ trông thế này, làm sao tôi có thể mặc kệ được, nghe lời được không, lên xe trước đã."
Sở Nhược Du kiên định nắm chặt tay cô, mở cửa ghế phụ ra, dùng chút sức lực dìu cô ngồi xuống.
Sở Nhược Du ngồi vào trong xe, rút hai tờ giấy giúp cô lau mặt, "Đừng khóc nữa, được không? Chúng ta nói chuyện."
"Cô ấy chính là 'người chồng cũ' của chị, tôi không đoán sai chứ?"
Vân Hồi Chi đã đối chiếu hết rồi, vào lúc cô không hề phòng bị, lòng tràn đầy vui sướng, vào lúc cô cho rằng họ sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Vừa rồi những lời Sở Nhược Du vất vả lắm mới nói ra được, nhưng những điều không nên biết cô vẫn là đã biết.
"Xin lỗi."
Nàng vừa xin lỗi một tiếng, Vân Hồi Chi lại khóc òa lên, sau khi được vỗ về sau lưng, mới miễn cưỡng kiềm chế lại, "Chị hôm nay đến... căn bản không phải sợ tôi không được tự nhiên, mà là chị sợ tôi làm cho cô ấy biết, chuyện của tôi và chị đúng không?"
"Không đúng!"
Sở Nhược Du cao giọng, át đi tiếng khóc nức nở của cô, không muốn cô hiểu lầm thêm nửa điểm, thẳng thắn nói: "Điều tôi sợ chính là cô biết, tôi thừa nhận tôi chột dạ."
"Không hề mâu thuẫn, chị sợ cô ấy biết, đồng thời cũng không muốn tôi biết, bởi vì rất phiền phức đúng không. Tôi như một con ngốc vậy, ở trước mặt chị làm ra vẻ như vậy."
Vân Hồi Chi cảm giác mình như bị xé nát, chỗ nào cũng là vết rách, cô không có cách nào vá lại ngay lập tức, những hy vọng tốt đẹp đã vỡ tan, cũng có cả lòng tự tôn không mấy rõ ràng.
Cô bật ra một tiếng cười khẩy, nước mắt vẫn còn chảy xuống, né tránh bàn tay Sở Nhược Du đang giúp cô lau nước mắt.
"Chị lái xe đi, không làm chậm trễ thời gian của chị nữa."
Sở Nhược Du lặng lẽ nhìn cô, rất nhiều lời không thể nào nói ra được, lại cảm thấy trạng thái hiện tại của Vân Hồi Chi không thích hợp để nói quá nhiều.
"Đó đều là chuyện quá khứ rồi, không phải cô nói, quá khứ đều là mía đã nhai qua rồi sao?"
"Cái gì gọi là qua rồi? Quá khứ là chỉ việc chị thích cô ấy mười mấy năm, ba tháng trước mới hoàn toàn hết hy vọng sao? Quá khứ là chỉ việc chị vì cô ấy kết hôn, mới nản lòng thoái chí chạy đến Kiêm Gia tìm tôi sao? Quá khứ là chỉ việc chị nhìn thấy cô ấy và Trác Huy khoe tình cảm liền cả người khó chịu sao? Đây là quá khứ của chị, cũng không có việc gì mà còn có thể đến nhà cô ấy ăn cơm, ở cổng trường cùng cô ấy thổi gió nói cười vui vẻ sao?"
Vân Hồi Chi trút hết ra, nghe thấy sự yên lặng bao trùm, toàn bộ không gian như thể chỉ có mình cô tồn tại.
Cô trong khoảnh khắc kiệt sức, sự suy sụp và thất thố đều thu lại, yếu ớt nói: "Tôi không đoán sai, đúng không, chị đối với tôi như vậy chỉ là vì, chị cần lấp đầy khoảng trống sau khi mất đi cô ấy."
Mà tôi, vừa hay lại là vật lấp đầy tiện tay đó.
Cô hiểu rồi.
Sở Nhược Du tức khắc lắc đầu, hơi thở khẽ biến, cố nén ý muốn giải thích: "Cô không cần phải đoán mò, không hoàn toàn là như cô nghĩ đâu."
Nàng phát hiện ngôn ngữ trở nên nhợt nhạt như tờ giấy trắng bị vứt trong sọt rác, bạn muốn nhặt nó lên, nhưng nó đã nhàu nát đến mức không thể nào đặt bút viết được nữa.
Vân Hồi Chi không có cách nào không đoán, cô không đoán thì làm sao chống đỡ được đến bây giờ, cô không đoán thì làm sao có thể chủ động tiến về phía nàng.
"Tôi đoán được chị có người mình thích, tôi không để tâm, tôi cảm thấy ai cũng sẽ có. Mãi đến khi người này xuất hiện trước mặt tôi, phản ứng của chị trước mặt cô ấy thật kỳ quái, tôi mới phát hiện, tôi không có cách nào bình tĩnh chấp nhận được."
Cô rút giấy, tự mình lau khô hàng nước mắt cuối cùng.
"Nhưng tôi có chấp nhận hay không chị cũng không thèm để ý đúng không, tôi thậm chí còn chưa có tư cách để khóc trước mặt chị, để nói với chị những lời này. Thôi...cảm ơn chị đã bao dung cảm xúc của tôi, dù sao thì tôi cũng trẻ con, nóng nảy, không đáng tin cậy, chị không cần phải để ý đến tôi đâu. Phiền chị đưa tôi về đi, Sở lão sư."
Cô lạnh lùng gọi một tiếng.
Cô đang giận cá chém thớt, cô đem những lời Nhậm Dư Hàm từng nói đều đổ lên người mình, để trút giận lên Sở Nhược Du.
"Tôi không thèm để ý?"
Sở Nhược Du bị những lời nói của cô đâm vào đến mức mắt cũng lên men, cũng không còn giữ được vẻ rụt rè nữa, mạnh mẽ ôm lấy mặt cô, cố gắng hết sức kìm nén sự tuyệt vọng và xấu hổ sau khi bí mật bị vạch trần.
"Cô khóc đến mù mắt rồi sao, cô nhìn cho rõ ràng đi, trên mặt tôi chỗ nào viết là không thèm để ý? Tôi mà không thèm để ý, thì còn phải giấu cô lừa cô làm gì? Tôi mà không thèm để ý, tối nay sẽ theo đến xem họ khoe tình cảm à? Tôi mà không thèm để ý thì sẽ không buồn cười đến mức lo lắng đề phòng cả đêm, cuối cùng lại chờ được một tràng lên án công khai của cô, cùng với đầy tay nước mắt."
Vân Hồi Chi đúng là sắp mù rồi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ thì còn có thể nhìn rõ được cái gì, cô mím chặt môi, sau khi khóc xong đầu óc không thể nào tiêu hóa nổi, cũng không thể nào phân biệt được những lời này của Sở Nhược Du, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Cô chỉ muốn ở một mình, nhưng Sở Nhược Du không cho.
"Tôi phải về nhà."
Vừa mới nói ra được âm đầu của chữ "nhà", âm cuối đã bị một nụ hôn bất ngờ ngắt lại.
Sở Nhược Du tối nay làm nhiều chuyện nhất, dường như chính là ngắt lời người khác.