Lúc thang máy đi lên, Vân Hồi Chi nghiêng người dựa vào tường nhìn nàng, đối với tư thế ngay ngắn, ổn định của nàng lại dấy lên chút bất an.
Lời này hỏi ra, làm người ta thấy ngượng ngùng lạ lùng, sao đối với cô lại không hề giống như vậy?
"Thật ra cũng không lâu lắm đâu."
Vân Hồi Chi thử dò xét mở lời.
Ánh mắt Sở Nhược Du đột nhiên từ bình tĩnh chuyển sang dò xét, khẽ nheo mắt lại, đối diện với nụ cười của Vân Hồi Chi, rồi lại khôi phục dáng vẻ lúc nãy.
Không lạnh không nhạt nói: "Bao lâu chứ?"
Thang máy đi xuống sảnh lớn, Vân Hồi Chi thấy nàng đã cắn câu, bèn hỏi ngược lại: "Còn chị thì sao, chị nói trước đi."
Tầng bốn tạm dừng, có người bước vào thang máy, cuộc đối thoại của hai người đành gác lại.
Họ im lặng suy nghĩ về lời nói của đối phương.
Không thể nói là tin tưởng hay không tin tưởng đối phương, mà là họ đều không cảm thấy, mối quan hệ trước đây kiểu đó, có tư cách yêu cầu đối phương phải vì mình mà giữ thân như ngọc.
Thậm chí kiểu thử dò xét này, đều có chút cố tình tự tìm phiền phức cho mình, không nên nói ra.
Sở Nhược Du thầm nghĩ, nên lập tức kết thúc chủ đề này, bởi vì ngay khoảnh khắc nàng hỏi ra câu đó, trong lòng rõ ràng chỉ muốn một loại đáp án duy nhất.
Một kiểu ảo tưởng ngây thơ, khờ dại.
Nhưng lỡ như không phải đáp án đó thì sao?
Vân Hồi Chi hoặc là sẽ chọn cách nói dối để lừa gạt nàng, từ đó trong lòng lưu lại một điểm không quang minh chính đại.
Hoặc là sẽ chọn cách nói thật, nói ra câu nói thật mà nàng không muốn nghe.
Như vậy thì chẳng còn gì thú vị nữa.
Mối quan hệ giữa hai người họ ngay từ đầu đã không trong sạch, giữa những người trưởng thành với nhau điều quan trọng chính là một chút mờ ảo, giữ lại cho nhau chút gì đó, chuyện gì cũng hỏi cho rành mạch ngược lại lại làm mất đi vẻ đẹp.
Ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Sở Nhược Du lập tức ngắt lời: "Đừng nói chuyện đó nữa, em muốn ăn gì? Cứ tìm một quán ở cổng trường đi, lười lái xe lắm."
"Được thôi, em ăn gì cũng được."
Trong lòng Vân Hồi Chi chuông báo động vang lên, khoan đã, tại sao cô hỏi lại Sở Nhược Du, mà Sở Nhược Du lại không muốn tiếp tục nói nữa?
Dù cho Sở Nhược Du có cùng người khác chơi bời qua đường, thì cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Vốn dĩ Sở Nhược Du đã không định chọn cô, lại càng chưa từng cho cô bất cứ lời hứa hẹn nào liên quan.
Nhưng khi nghĩ đến việc lúc cô không thể buông bỏ, nhớ nhung Sở Nhược Du, kiên định mà lao đến, Sở Nhược Du lại đang thử những điều khác, cô vẫn không thể nào thuyết phục bản thân mình thoải mái được.
Nói một cách thẳng thắn, dung tục một chút, ai mà có thể hào phóng trong những chuyện thế này được.
Đạo lý thì ai cũng hiểu, chỉ là không làm được mà thôi.
Trong lòng cô nóng nảy mà cúi đầu đi vài bước, nói chuyện phiếm, vốn là sự ái muội sau khi đã mất đi chừng mực, sao lại làm cho đau đầu đến vậy.
Bỗng dưng, cô có một suy đoán.
Tư duy của cô chắc cũng thuộc dạng người bình thường, vậy thì những suy nghĩ của cô Sở Nhược Du phần lớn cũng sẽ có.
Lý do cô bây giờ không dám hỏi tiếp nữa, nói không chừng chính là lý do Sở Nhược Du bảo dừng lại.
Dù có phải hay không, cô phải thanh minh trước một chút, "Em chỉ là hơn hai tháng nay không lăn giường với ai thôi, em là đồ ngốc, không thể nào một lòng hai dạ được. Trước khi hoàn toàn buông bỏ được chấp niệm với một người nào đó, sẽ không có tâm trạng để đi phong lưu đâu."
Sở Nhược Du liếc nhìn cô, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, Vân Hồi Chi lại có thể cảm nhận được nàng đang nghiên cứu xem lời này là thật hay giả.
"Em việc gì phải lừa chị chứ! Nếu là giả thì em đã không nói rồi."
"Ồ, vậy thì không có gì lạ."
"Cái gì mà không lạ?"
"Hành động của em trong phòng chị đó."
Đang đi xuyên qua sân bóng và sân thể dục, lúc Vân Hồi Chi nhìn vào bụi cỏ bỗng dưng nhớ lại, cô đưa cho Sở Nhược Du ba đóa hoa, nói có thể ước nguyện, Sở Nhược Du hình như đã quên mất rồi.
Khoảng thời gian đó họ giận dỗi nhau, cô cố tình không để ý đến Sở Nhược Du, cô cho rằng Sở Nhược Du sớm muộn gì cũng sẽ cầm hoa đến dỗ dành cô.
Sau khi dự tính xong cô lại rất rối rắm, khi đó cô thật sự rất tức giận, vừa không muốn tùy tiện thỏa hiệp, nhưng lời đã nói ra cũng không thể nào không giữ lời.
Nhưng Sở Nhược Du trước sau không hề nhắc đến chuyện này.
Thế là cô lại càng thêm tức giận, tức giận chính là Sở Nhược Du không hề thật lòng muốn dỗ dành cô cho tốt, chỉ muốn cùng cô làm đồng nghiệp, tránh cho mọi chuyện trở nên quá căng thẳng mà thôi.
Nghĩ như vậy, cô bỗng thấy buồn đến hoảng hốt — trước khi Sở Nhược Du tỏ tình, thái độ của nàng với cô thực sự quá mập mờ.
Biết bao lần cô vì quá nhạy cảm, dễ mềm lòng, nên không muốn lãng phí sức lực vốn đã hữu hạn vào những chuyện rối rắm vô nghĩa.
Nhưng bây giờ cô không thể nào không rối rắm, cô bị Sở Nhược Du châm chọc thêm một câu, chỉ khẽ "Ư" một tiếng rồi giả vờ ngượng ngùng.
Đưa tay chọc chọc vào cánh tay Sở Nhược Du, tiếp tục truy hỏi: "Sở lão sư, đừng nói sang chuyện khác nữa, còn chị thì sao?"
Sở Nhược Du khẽ hỏi cô: "Em không sợ nghe phải câu trả lời không muốn nghe à?"
"Vậy chị không trả lời em, em cũng chỉ có thể hiểu theo câu trả lời mà em không muốn nghe thôi."
"Sau đó thì sao?" Sở Nhược Du tò mò.
Vân Hồi Chi vừa rồi rất để ý, nhưng Sở Nhược Du hỏi như vậy, làm cô đột nhiên tỉnh táo lại.
"Qua rồi thì cứ để nó qua đi thôi, chị đâu phải ngoại tình, em so đo làm gì chứ? Chị không cho rằng chút chuyện đó là có thể khuyên lui được em đâu, hừ hừ."
Người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Sở Nhược Du vì thế mà thẳng thắn: "Cũng giống như em thôi."
Đợi đến khi phản ứng lại được ý nghĩa của lời nàng nói, Vân Hồi Chi lập tức bật cười.
Cũng đúng, nếu Sở Nhược Du dễ dàng có thể phát sinh quan hệ với bất cứ ai, thì đã không đến mức phải chạy đến trấn Kiêm Gia tìm cô mà còn bịa ra cái lý do "chồng cũ không được" rồi.
"Hai chúng ta thật ngoan." Vân Hồi Chi tổng kết.
Sở Nhược Du cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, Vân Hồi Chi lúc nào cũng có thể mang lại cho nàng cảm giác này.
Hai người vào một quán ăn nhanh gần đó, cùng gọi mấy đĩa đồ ăn nhỏ, kèm theo hai bát cơm.
Sở Nhược Du lại gọi món súp lơ, Vân Hồi Chi nếm một đũa, rồi chê bai: "Món này thật sự không ngon bằng em làm đâu, hôm nào có cơ hội em làm cho chị ăn."
Sở Nhược Du như thể đã sớm chờ đợi câu nói này, nghiêm túc hỏi: "Khi nào mới có cơ hội?"
Vân Hồi Chi ngẫm nghĩ: "Đợi hôm nào đó nhà mẹ đẻ em không có ai ở nhà, em sẽ gọi chị qua."
"Sao lại giống như yêu đương vụng trộm vậy?"
"Nói vậy chứ, chị quang minh chính đại đến cũng được mà, em đâu phải sợ chị không được tự nhiên."
Sở Nhược Du cười, rồi lại nghe Vân Hồi Chi nói: "Em định mua một căn hộ, đợi khi nào em có nhà riêng, chị muốn qua lúc nào cũng được, em đều nấu cơm cho chị ăn."
"Em mua à?"
Vân Hồi Chi có chút ngượng ngùng, nhưng giọng điệu lại rất tự nhiên: "Ba mẹ mỗi người cho một chút, họ có vẻ rất sẵn lòng, không nhận thì phí của trời."
Sở Nhược Du gật đầu: "Thông minh."
"Nói thật đi, có phải chị rất nhớ tài nấu nướng của em không?"
"Dựa vào đâu mà thấy vậy?"
Vân Hồi Chi kiêu ngạo nói: "Lần trước liên hoan, chị ở trên bàn cơm cứ nhìn chằm chằm vào đĩa súp lơ mà trêu em, chẳng lẽ không phải ý đó sao?"
"Vậy thì không phải rồi."
Sở Nhược Du nói lời thật lòng: "Lúc đó em đang giận dỗi với chị, đến cả nhìn chị một cái cũng không thèm. Chị liền cố tình trêu chọc em, để em ăn cũng không yên lòng."
"... Người gì đâu." Vân Hồi Chi chưa từng gặp qua kiểu phụ nữ hư hỏng thế này.
Sở Nhược Du hỏi cô: "Buổi chiều em có kế hoạch gì không?"
Vân Hồi Chi nói: "Đâu có lái xe đâu, ăn xong thì về thôi, buổi chiều còn phải soạn bài nữa. Chị bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, ngày mai lại phải dậy sớm, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bị trúng gió."
"Có thể bắt xe mà, nếu em muốn ra ngoài chơi."
Lời này của nàng làm Vân Hồi Chi cảm giác nàng có kế hoạch gì đó, "Chị muốn đi đâu à?"
"Viện bảo tàng Hạ thành, cùng đi xem thử không?"
Quả nhiên là giáo viên Lịch sử, Vân Hồi Chi rất muốn học hỏi, nhưng không thể không nhắc nhở: "Chị đã đặt chỗ trước chưa? Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, người chắc chắn sẽ đông nghịt đó."
Sở Nhược Du nghĩ cũng phải, liền từ bỏ.
Hai người ăn xong rời khỏi quán, Vân Hồi Chi mới nhận ra điều gì đó: "Có phải em tùy tiện quá không? Hôm nay là ngày đầu tiên em chính thức theo đuổi chị, mà lại chẳng có kế hoạch gì cả."
"Cũng tạm được."
"Cũng tạm được" chính là "Em tùy tiện như vậy làm chị đây rất không vui".
Vân Hồi Chi vội vàng cứu vãn: "Vốn dĩ em định sắp xếp, nhưng cân nhắc đến tình hình sức khỏe của chị, không muốn làm chị mệt mỏi. Dù sao thời gian của chúng ta còn dài mà, phải không?"
Sau khi ăn xong Sở Nhược Du thấy buồn ngủ, che miệng ngáp một cái, "Đúng vậy, Vân lão sư suy nghĩ thật chu toàn."
Vân Hồi Chi linh cảm chợt lóe: "Vậy đi, em có thể cùng chị ngủ trưa, hoạt động này chị thấy thế nào?"
Sở Nhược Du nhìn cô với ánh mắt có chút ý cười, thâm tình chân thành, khẽ thở ra một chữ: "Cút."
Bữa tối hai người cùng nhau đến nhà ăn, gặp phải Tào Á Nam và một nhóm người, trong đó còn có cả thầy Lưu Phục.
Văn phòng thầy Lưu Phục cách xa họ, ngày thường không có cơ hội gặp, Vân Hồi Chi giơ tay vẫy vẫy, cất cao giọng chào hỏi ông.
Nụ cười của cô cùng với chuỗi vòng ngọc trên tay lay động trong lòng Tào Á Nam, làm anh ta thấy hụt hẫng, dấy lên chút không cam lòng.
Anh ta xuất hiện quá muộn rồi.
Thầy Lưu Phục cùng Tào Á Nam bưng khay đồ ăn đến chỗ thu dọn, mở miệng cười nói: "Vân lão sư vẫn hoạt bát như hồi ở khách điếm Kiêm Gia vậy."
Tào Á Nam cũng cười: "Tính cách này của Vân lão sư rất tốt, ở đâu cũng có thể vui vẻ. Phong cảnh trấn Kiêm Gia không tệ, sáng hôm qua tôi vừa mới về, trạng thái sống của người dân bản địa thật đáng hâm mộ."
"Đúng vậy, ở đó thì thoải mái lắm. Sở lão sư nghỉ hè cũng đã đến đó, nghe nói ở lại nửa tháng lận. Sau khi Sở lão sư đi rồi, Vân lão sư còn hỏi tôi về Sở lão sư nữa đó. Bây giờ hai người cùng nhận lớp, chắc hẳn phối hợp cũng rất vui vẻ."
"Thật trùng hợp quá."
Tào Á Nam tiếc nuối, nếu mình cũng nghỉ hè qua đó thì tốt biết mấy, sớm gặp được Vân Hồi Chi, không phải với thân phận đồng nghiệp, liệu họ có thể có nhiều khả năng hơn không?
Ý nghĩ này dây dưa anh ta một lúc, đợi đến khi anh ta vào văn phòng ngồi xuống, không bao lâu sau Sở Nhược Du cũng đến.
Cuốn sổ tay trên bàn bị nàng vô tình chạm phải lúc lấy bút làm rơi xuống đất, nàng khom lưng đưa tay ra nhặt.
Tào Á Nam tùy ý liếc nhìn xuống đất, phát hiện trên cổ tay nàng cũng có một chuỗi vòng tay, trước đây anh ta chưa từng thấy Sở Nhược Du mang loại đồ này.
Một ý nghĩ vô cùng vớ vẩn được anh ta nhặt lên.
Buổi tối hôm đó, Vân Hồi Chi ở quán ăn thẳng thắn với anh ta, nói rằng bàn đồ ăn đó đều là những món người cô ấy thích ăn.
Có thể thấy người cô ấy thích đã từng đến Kiêm Gia.
Giữa trưa Tào Á Nam lái xe về trường, liền nhìn thấy họ cùng nhau từ ngoài trường trở về, suốt đường đi nói nói cười cười.
Buổi tối lại chạm mặt họ ở nhà ăn.
"..." Anh ta chỉ nghĩ như vậy thôi đã cảm thấy quá đáng rồi.
Thôi bỏ đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, chẳng lẽ không theo đuổi được người ta liền đoán người ta là đồng tính luyến ái, lấy đó để an ủi cảm giác thất bại của mình sao.
Vậy thì quá không có phong độ của một người thầy rồi.
Sở Nhược Du trước khi vào lớp liếc nhìn điện thoại, Vân Hồi Chi nhắn cho nàng: [ Đợi chị tan làm. Về có bất ngờ đó. ]
Nàng phải dùng rất nhiều sức lực mới không làm mình bật cười một cách khó hiểu.
Mặt không biểu cảm mà trả lời: [ Lớp không lên, bây giờ về liền. ]
[ Thật hay giả? ]
[ Giả, vào lớp đây, đừng làm phiền. ]
Sở Nhược Du mất cả một tiết học để nói về bài tập, thời gian còn lại nàng vẫn luôn suy nghĩ một điều, đó chính là "nóng lòng về nhà".
Nàng bây giờ nghĩ lại, những ngày tháng tốt đẹp nhất không gì hơn những ngày mưa to ở trấn Kiêm Gia.
Họ ở lì trong nhà, ăn không ngồi rồi, hết lần này đến lần khác hôn môi và hoan lạc, thời gian như thể được dùng chuyên để tiêu hao những thứ hư ảo.
Ngoài cửa sổ là cảnh sắc núi non thị trấn mờ ảo trong sương mưa, bên cạnh là cô gái đáng yêu nhất, nhắm mắt mở mắt đều có thể nhìn thấy.
Lúc cô ấy nghiêm túc thì gọi "Nhược Du", lúc nghịch ngợm thì gọi "Chị ơi", lúc không vui thì gọi "Này".
Khát vọng được ở bên cạnh Vân Hồi Chi của Sở Nhược Du mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào.
Sau khi kết thúc giờ tự học, nàng nhanh chân rời đi, lịch kiểm tra ký túc xá tối nay không có nàng.
Ngày xưa dù có hay không, nàng đều sẽ đến ký túc xá một chuyến vào buổi tối sau khi kết thúc kỳ nghỉ, nhưng hôm nay thì tạm thời từ bỏ.
Một vài ý thức trách nhiệm nào đó, tạm thời buông bỏ một chút cũng không làm tổn hại gì.
Đi đến dưới lầu ký túc xá giáo viên, nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Ánh trăng bị mây che khuất, tầng chín chỉ có một căn phòng cửa sổ đèn sáng, loáng thoáng thấy có người đang tựa vào ban công, vẫy tay với nàng.
Nàng đứng dưới lầu lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: [ Em có phải thường xuyên đứng ở trên đó nhìn trộm chị không? Trong khoảng thời gian em không thèm để ý đến chị đó. ]
Vân Hồi Chi: [ Đây hoàn toàn là vu khống! ]
[ Đó là chị suy nghĩ nhiều rồi. ]
Lúc nàng vào phòng Vân Hồi Chi, bị Vân Hồi Chi hỏi "Tại sao lại nghĩ như vậy" thì nàng nói: "Bởi vì mỗi khi Vân lão sư có tiết tự học buổi tối, chị đều sẽ đứng ở trên lầu xem Vân lão sư."
Vân Hồi Chi rõ ràng là sững sờ tại chỗ, cô không ngờ Sở Nhược Du lại làm những chuyện giống như mình.
"Ngẩn người ra làm gì vậy?" Sở Nhược Du đẩy cô.
Cô bị trêu đến mức ngực nóng ran, còn cố làm ra vẻ mạnh mẽ, uy hiếp: "Chị mà dám làm thật thì coi chừng em không kiềm được, làm chuyện phi lễ với chị đấy!"
"Ồ."
Sở Nhược Du đáp lại vẻ không mấy quan tâm, tự mình ngồi xuống bên bàn dài, vắt chân lên, thảnh thơi nhìn cô nói: "Đến đây."
Trên đường trở về nàng đã ngẫm lại nụ hôn giữa trưa, hình như hương vị cũng không tệ lắm.