Ngày Mùa Hè Mất Khống Chế Nói Dối

Chương 77



Không gian yên tĩnh như thể bị nén lại, ngột ngạt, bí bách. Một chiếc đèn được bật sáng, tầm mắt theo đó lan tỏa đến những nơi xa hơn, bước chân từ phòng ngủ đi đến phòng bếp.

Nàng tự rót cho mình một ly nước ấm, một hơi uống cạn hơn nửa ly, cổ họng thấy dễ chịu hơn, làm nàng xác định mình không còn bị cảm nữa, nhưng cảm giác mệt mỏi, mơ màng vẫn chưa hề tan biến.

Tối hôm qua về đến nhà mới biết, mẹ nàng gấp gáp gọi nàng về là vì ông nội không được khỏe, đối với chuyện này nàng tuy cũng không chịu nổi, nhưng lại thở phào một hơi, tóm lại không phải sức khỏe của ba mẹ có vấn đề.

Làm cả buổi tối theo vào bệnh viện, chạy tới chạy lui phụ giúp, đến rạng sáng mới về đến nhà.

Buổi sáng lại qua đó một chuyến, sau giờ ngọ trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải xử lý điện thoại của phụ huynh, rồi lại vội vàng hoàn thành mấy hạng mục công việc chủ nhiệm lớp mà trường học giao phó.

Bận rộn xong tinh lực không còn, chợp mắt được một lúc, lại bị những rung động liên tục đánh thức.

Nàng liếc nhìn, có tin nhắn của trường, tin nhắn của phụ huynh, cũng có cả tin nhắn của Vân Hồi Chi.

Nàng trả lời những tin quan trọng trước, rồi bấm vào khung chat của Vân Hồi Chi, liền thấy Vân Hồi Chi đang chê bai Nhậm Dư Hàm.

Nàng thật ra cũng có chút tức giận, Nhậm Dư Hàm trước đây không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí còn chuyên tâm vào bản thân đến một cảnh giới nhất định.

Bây giờ sao lại biến thành như vậy.

Nàng nghĩ phải trấn an cảm xúc của Vân Hồi Chi trước đã, người có thể làm cho Vân lão sư tức giận đến mức đó, cũng không có mấy ai.

Sở Nhược Du trong lòng biết rõ cảm xúc của Vân Hồi Chi còn có nguyên nhân từ phía nàng.

Vì thế đã nhắn một câu "Đừng để ý đến cô ấy".

Con người sau khi đã lựa chọn một con đường, thường thường vì muốn chứng minh mình không sai, luôn hy vọng người khác cũng sẽ đi theo con đường giống như mình.

Bởi vậy, càng tận tình khuyên bảo người khác đồng hành, lại càng cho thấy đáy lòng người đó yếu đuối, bất kham đến mức nào.

Nhậm Dư Hàm trước đây cũng thường khuyên nàng, nàng tuy có chút kiềm chế, nhưng mỗi lần vẫn tỏ thái độ.

Biệt danh của nàng trong miệng học sinh không mấy dễ nghe, bởi vì hễ nàng nghiêm mặt là lại trông rất hung dữ, tính tình cũng không tốt như Vân Hồi Chi. Cho nên chắc chắn Nhậm Dư Hàm cũng nhìn ra được nàng rất không thích.

Hơn nữa sau này nàng cố tình trốn tránh Nhậm Dư Hàm, lâu dần cũng không còn qua lại nhiều nữa.

Bây giờ Nhậm Dư Hàm lại bắt đầu nhắm vào Vân Hồi Chi, Sở Nhược Du rất khó cho rằng cô ấy làm vậy là vì tốt cho Vân Hồi Chi.

Lúc ở trấn Kiêm Gia, để thể hiện sự phản nghịch và không thoải mái với Nhậm Dư Hàm, nàng đã từng đăng ảnh chụp chung thân mật với Vân Hồi Chi.

Cũng đã nói với Nhậm Dư Hàm, nàng và Vân Hồi Chi ở chung một phòng.

Lúc đó nàng hỏi Nhậm Dư Hàm, con gái ở chung với nhau thì có chỗ nào không được, chính là để cùng Nhậm Dư Hàm giả ngốc giả ngơ, xem ai chịu đựng được lâu hơn.

Lại càng là để nhắc nhở Nhậm Dư Hàm, chính mình cũng không hề nghe lời cô ấy, cũng sẽ buông thả bản thân.

Khi đó không ngờ tới sẽ có một ngày Nhậm Dư Hàm quen biết Vân Hồi Chi.

Cho nên Nhậm Dư Hàm bây giờ đoán được mối quan hệ của nàng và Hồi Chi, muốn lợi dụng cái gọi là thân phận người thân, để khuyên Hồi Chi lùi bước sao?

Người thân này xa đến mức không phải chỉ là một chút, Vân Hồi Chi và Trác Huy vốn không hề có quan hệ huyết thống, còn với Nhậm Dư Hàm thì chính là khách sáo mới gọi một tiếng chị dâu.

Theo lý mà nói, Nhậm Dư Hàm không có tư cách để đến nhà họ Trình dạy dỗ Vân Hồi Chi.

Chuyện hôm nay xảy ra, phần lớn vẫn là do mẹ của Vân Hồi Chi cho phép, hơn nữa còn đã được chủ mưu từ lâu.

Vân Hồi Chi chắc chắn cũng có thể nghĩ đến, nói không chừng còn cãi nhau với người nhà nữa.

Sở Nhược Du ban đầu rất lo lắng cho cô, tình hình của cô không giống như mình, không hề có gì phải sợ hãi. Có lẽ sau trận cãi vã này của Vân Hồi Chi, tình cảm mẹ con sẽ rạn nứt đi một nửa.

Vừa mới suy đến đây, còn chưa kịp xem xét nội dung phía trên, đã thấy Vân Hồi Chi xù lông, đùng đùng nổi giận với nàng một trận.

Nàng nhíu mày, tức khắc thấy bực bội, gia hoả này không nói lý lẽ cũng không thể nào như vậy được.

Xem lại nội dung phía trên, nàng mới hiểu ra đây là đang trách nàng về nhà có chuyện mà không nói, hôm nay cũng không chủ động nhắn tin.

Sở Nhược Du uống cạn nửa ly nước còn lại, xoa xoa đầu, cơn mê man khó chịu, lại bị Vân Hồi Chi làm cho tức đến đau cả ngực.

Không thoải mái mà trả lời một câu giáo huấn: [ Có việc thì cứ nói thẳng, không cần phải lôi người không liên quan vào, rồi lại đem những suy đoán của em áp đặt lên người chị. Cái thói hư tật xấu đó sửa không được à? ]

Buông điện thoại xuống, thở hắt ra một hơi thật dài, rồi lại không muốn để ý đến người kia nữa.

Một lát sau, ba mẹ Sở về đến nhà, cũng là vẻ mặt mệt mỏi.

Sở Nhược Du nghe mẹ nàng nói: "May mà ông nội con đông con nhiều cháu, có thể thay phiên nhau chăm sóc. Con cái đời này phần lớn là con một, sau này áp lực của các con lớn biết bao, ba với mẹ lỡ có bề gì..."

"Mẹ!"

Sở Nhược Du ngắt lời bà, "Đừng nói những điều đó, ai mà tự rủa mình bao giờ."

Sở Quyết Minh lắc đầu thở dài, cho rằng thế hệ của họ đều là những kẻ ích kỷ, theo chủ nghĩa hưởng thụ, sinh bao nhiêu cũng không đáng tin cậy.

"Ba vừa nhìn thấy bộ dạng của hai thằng trời đánh Giang với Dương kia là lại thấy tức, đều hơn ba mươi tuổi đầu rồi, mà vẫn chưa chịu thành gia lập thất, cứ cà lơ phất phơ! Làm việc chẳng ra đâu vào đâu, chiều nay đến bệnh viện, một chút việc cũng không giúp được thì thôi đi. Ba đang nằm ở đó, mà hai đứa nó còn có tâm trạng hẹn nhau ngày mai đi câu cá!"

Nói xong, ông liếc nhìn cô con gái đang ngồi một bên ôm ly nghe ông nói, Sở Nhược Du cũng nhìn thẳng vào mắt ông, chờ đợi lời giáo huấn của ông rơi xuống đầu mình.

Dù sao thì trong mắt người ở độ tuổi của ông, người trẻ tuổi chỉ có hai loại, nghe lời và không nghe lời, những thứ khác đều có thể xem nhẹ không cần để ý.

Sở Quyết Minh vốn cũng định nói nàng vài câu, công việc làm gì mà bận rộn đến vậy, một tháng về nhà có một hai lần, ở nhà còn có thể ăn thịt nàng chắc?

Nhưng so với hai thằng cháu trai trời đánh kia, con gái ông tốt hơn không chỉ một chút, ít nhất cũng không làm ông mất mặt, làm việc cũng chững chạc.

Ông phát hiện sắc mặt Sở Nhược Du không tốt, nghĩ rằng tối hôm qua nàng tan làm liền chạy về nhà, lại thức khuya, sáng nay còn chạy tới chạy lui, chắc là mệt rồi.

"Buổi chiều không ngủ một giấc à? Lại đi nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Sở Nhược Du bảo cả hai cũng đi nghỉ ngơi, buổi tối đừng nấu cơm, gọi đồ ăn ngoài là được rồi.

Về phòng nghỉ ngơi, đợi một lúc, nàng không nhận được tin nhắn của Vân Hồi Chi.

Xem ra nói nặng lời quá, lại làm người nào đó nổi giận rồi, bây giờ tính tình cũng lớn thật.

Sở Nhược Du định bụng ngủ tiếp, nhưng chuyện chưa giải quyết xong, nàng không ngủ được.

Do dự một lúc, nàng thở dài, đành phải thay quần áo ra ngoài.

Đến nơi, nàng gọi điện thoại qua, Vân Hồi Chi nhận máy rất nhanh, giọng nói lại như không tình nguyện: "Làm gì?"

"Em nói làm gì?"

Sở Nhược Du nghe cô còn đang giận dỗi, giọng điệu liền càng thêm hung dữ: "Không phải muốn cãi nhau với chị sao? Tiếp tục cãi đi."

Vân Hồi Chi rầu rĩ, tủi thân mà nghẹn ngào, "Em đâu có muốn cãi nhau, em không cãi với chị đâu, chị cứ đơn phương mắng em là được rồi."

Thật biết cách giả vờ đáng thương để trả đũa.

"Em muốn chị đơn phương khóc lóc om sòm đúng không, được thôi, em đến trước mặt chị đây. Không nhìn thấy người em, một mình chị mắng chửi thì chẳng khác nào kẻ điên à?"

"Hừ!" Vân Hồi Chi nói giọng nức nở: "Em bây giờ không muốn ra ngoài."

Sở Nhược Du cảm nhận được trạng thái hiện tại của cô thật sự không tốt, lòng càng thêm mềm lại.

"Vậy thì em nghỉ ngơi trước đi. Xe chị đậu ở cửa, nếu em bây giờ không muốn ra ngoài, chị sẽ ở đây đợi em một lát, hoặc là đi một vòng rồi lại qua tìm em nhé?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Vân Hồi Chi dường như cũng không dám tưởng tượng, "Cửa nào?"

"Cửa khu nhà chứ đâu."

"Trời ơi, vậy còn nghỉ ngơi cái quái gì nữa! Đến liền đây!"

Âm thanh ồn ào chói tai bên kia, như thể vừa vén chăn lên lại nhảy xuống giường, sau đó tìm quần áo để mặc.

Sở Nhược Du nói: "Không vội, buổi tối chị không có việc gì khác đâu, em cứ từ từ, cúp máy trước đây."

Vân Hồi Chi cho rằng mình đã làm hỏng mọi chuyện.

Vốn dĩ không nên đổ lỗi cho Sở Nhược Du, thật sự là cô không có việc gì lại đi gây sự, đem việc Sở Nhược Du không nhắn tin cho cô liên hệ với Nhậm Dư Hàm, đáng ghét chết đi được.

Đều tại Nhậm Dư Hàm nói những lời đó!

Hại cảm xúc cô mất kiểm soát làm Sở Nhược Du tức giận, bị mắng một trận, tuy cũng rất không thoải mái, nhưng biết mình đáng đời.

Cho nên cô đến cả xin lỗi cũng không dám, trốn trong chăn làm đà điểu, định bụng đợi đến khi nạp đủ năng lượng rồi mới nghĩ cách giải quyết vấn đề hôm nay.

Cô căn bản không ngờ tới Sở Nhược Du sẽ trực tiếp đến tìm cô, cô cảm thấy Sở Nhược Du sau khi nói những lời nặng nề như vậy, ngày mai trở lại trường mà còn để ý đến cô đã là tốt lắm rồi.

Cho nên dù Sở Nhược Du thật sự tức giận đến mức muốn đối mặt cãi nhau một trận với cô, cô cũng vui vẻ chấp nhận, bởi vì cô thích dáng vẻ Sở Nhược Du đến vì cô.

Buổi chiều sau khi trang điểm xong, cô liền tẩy trang, lúc này để mặt mộc, cũng không rảnh để sửa soạn.

Định tô chút son cho có khí sắc, nghĩ lại rồi lại thôi.

Vẫn là nhanh chóng ra cửa thì hơn.

Dáng vẻ cô vội vàng xuống lầu chạy ra ngoài làm Dung Mẫn sợ hết hồn, cuống quýt định kéo cô lại.

Vân Hồi Chi tuy không muốn để ý, nhưng vẫn mặt không biểu cảm mà giải thích: "Con hẹn bạn buổi tối ăn cơm, ăn xong sẽ về."

Dung Mẫn thấy hai tay cô trống trơn, chỉ cầm mỗi điện thoại, cũng khẽ thở phào, "Vậy con đi đi, trên đường cẩn thận nhé."

Buổi chiều sau khi khách khứa đều đã ra về, Vân Hồi Chi tìm Dung Mẫn nói chuyện một lúc, hỏi bà có phải cảm thấy mình khó ưa, muốn sớm đuổi mình đi đến nhà người khác không.

Lúc đó cô vừa mới bị Sở Nhược Du mắng, khó chịu đến muốn khóc, đối với Dung Mẫn lại càng thêm oán khí ngập tràn, nói không ít lời khó nghe.

Dung Mẫn chỉ nói vì tốt cho cô, không có ý gì khác.

Vân Hồi Chi hỏi bà làm mẹ như vậy sao, chỉ biết lấy cái gọi là tốt đẹp đó để làm người ta ghê tởm? Huống chi kiểu tốt đẹp đó chẳng lẽ không cần phải được sự đồng ý của bản thân người ta sao? Bà cho rằng bà là cái gì, mà có thể tự ý quyết định gán ghép cho người khác.

Rồi lại hỏi, "Trước đây mẹ vứt con cho bà ngoại, lúc bỏ đi, sao mẹ không nghĩ đến việc đối tốt với con?"

Đây là lần đầu tiên trong đời Vân Hồi Chi xé rách mặt mũi với mẹ ruột, bày tỏ sự oán hận. Vì còn mới lạ, cô chưa kịp làm tổn thương Dung Mẫn, chính mình đã rơi nước mắt trước.

Tóm lại buổi chiều một mớ hỗn loạn.

Cô trốn chạy khỏi đống đổ nát, chạy đến trước xe Sở Nhược Du, lúc ngồi vào, Sở Nhược Du đang nghe điện thoại, nghe qua thì đang nói chuyện công việc.

Sở Nhược Du đầu tiên là đặt ngón trỏ lên môi làm dấu im lặng, đợi Vân Hồi Chi gật đầu rồi dựa người ngồi xuống, nàng vừa nghe điện thoại vừa đưa tay qua.

Vân Hồi Chi nhìn bàn tay đang đưa qua của nàng, cảnh giác nghĩ, đây là một giây cũng không muốn đợi nữa, định xử lý mình luôn đúng không.

Định véo mình hay là nhéo mình đây?

Đánh người là hành vi rất không văn minh, nên khiển trách loại hành vi này, nhưng ai bảo Sở lão sư đang rất tức giận chứ.

Cô quyết định ngậm chặt miệng, dù có đau đến mấy cũng không hé răng, để tránh làm phiền Sở lão sư làm việc.

Cô đã nghiến chặt răng rồi, lại phát hiện bàn tay đó mềm mại như bông dừng lại trên mặt cô, chính xác hơn là trên mắt cô.

"Ừm, được rồi, tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ về, xem xử lý thế nào..."

Sở Nhược Du nghiêm túc trả lời điện thoại, một lòng hai việc mà khẽ tay chạm vào khóe mắt Vân Hồi Chi, cuối cùng còn xoa đầu cô một cái.

Vân Hồi Chi cắm tay vào túi áo hoodie rộng thùng thình, không hề lấy ra, ngoan ngoãn để mặc cho nàng xoa.

Rồi lại bắt đầu muốn khóc.

Sao cô lại thành đồ mít ướt thế này!

Cúp điện thoại, Sở Nhược Du dịu dàng hỏi cô: "Mắt có khó chịu không?"

Lắc đầu.

"Ăn cơm chưa?"

Lắc đầu.

Sở Nhược Du nhíu mày: "Bị câm à? Không muốn cãi nhau với chị, đến cả nói chuyện cũng không thèm nói với chị nữa à?"

"Không phải, em cũng không biết nói gì nữa. Chị cứ trực tiếp mắng em đi."

Cô ủ rũ cụp đuôi, không còn chút ý chí chiến đấu nào.

"Bây giờ chị không có sức để mắng em đâu, đói bụng rồi, đi ăn cơm trước đã. Dẫn em đến một quán ăn ngon, ăn no rồi hai chúng ta từ từ cãi nhau."

Vân Hồi Chi nói: "Không được, cãi nhau mất mặt lắm, ở bên ngoài không thể nào cãi nhau được."

"À."

Vân Hồi Chi cho rằng nàng muốn nói, "Vậy thì vào trong xe mà cãi."

Kết quả nàng lại nói: "Vậy thì tìm một phòng mà cãi, không ai biết đâu."

. . . . .

Lời tác giả:

Tiểu Vân nghe xong một giây đã đưa chứng minh thư lên rồi~