Trời quang mây tạnh, nửa thành phố cỏ cây xác xơ.
Trước khi kéo rèm cửa sổ, Vân Hồi Chi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh thành phố một lượt. Kiến trúc ở Hạ Thành đồ sộ mà rộng lớn, dường như có thể dễ dàng nuốt trọn những ai tìm đến nó.
Thành phố nơi đường chân trời lọt vào tầm mắt, chỉ khiến người ta ngưỡng mộ và kính nể, chứ không thể cảm nhận được sự tinh tế hay dịu dàng.
Nhưng hiện tại, cô không cảm thấy Hạ Thành chẳng hề liên quan gì đến mình nữa, bạn gái của cô là người nơi đây.
Cô cũng xem như nửa người Hạ Thành rồi.
Cô dùng rèm cửa ngăn cách tầm mắt.
Trong lòng cứ lặp đi lặp lại, dư vị dáng vẻ của Sở Nhược Du khi tỏ tình với cô.
Dù mới chỉ trôi qua chưa đầy hai mươi phút.
Ban đầu khi mới phải lòng Sở Nhược Du, là dáng vẻ chẳng coi cô ra gì, ấy thế mà lại luôn thích trêu ghẹo cô vài câu.
Vân Hồi Chi thích sự thành thục của nàng, thích nét dịu dàng và phong tình nàng vô tình để lộ, cũng thích vẻ kiêu ngạo cao quý khi nàng trêu chọc mình.
Nhưng Sở Nhược Du tỏ tình với cô lúc này, lại thành kính và trịnh trọng, ánh mắt ngập tràn vẻ phức tạp, vừa muốn nâng niu chiếm lấy cô làm của riêng, lại vừa sợ sẽ mang đến cho cô trải nghiệm không tốt.
Sao một người phụ nữ hư hỏng lại có thể thâm tình đến thế chứ?
Có lẽ từ lần đầu tiên Vân Hồi Chi bật khóc nức nở trước mặt nàng, phát hiện nàng hoảng hốt dùng tay hứng lấy nước mắt của mình, cô đã nhận ra nàng thực sự rất hợp để yêu đương.
Sau này khi biết nàng từng thầm yêu người khác suốt mười mấy năm, nói không đau lòng thì sao có thể. Nhưng cũng chính vì điều đó, nàng lại càng chờ mong một người chung tình.
Muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng nghiêm túc yêu mình.
Quả nhiên, đã thấy được rồi đó sao.
Vân Hồi Chi hiểu, mình xuất hiện vào đúng thời điểm, tất cả dường như đều là số mệnh an bài.
Nếu như cô gặp Sở Nhược Du sớm hơn, khi đó Nhậm Dư Hàm còn chưa kết hôn, Sở Nhược Du vẫn còn dây dưa chưa dứt, e rằng nàng cũng chẳng có tâm trí nào mà để ý đến cô.
Chỉ có mùa hè năm nay, sau khi Sở Nhược Du đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, lại vô tình lướt thấy bài đăng quảng bá thị trấn nhỏ của cô – một cô nàng đang lúc "lên cơn", rồi tìm đến gặp mặt cô.
Sau đó thì tình cảm cứ thế mà không thể cứu vãn.
Cho đến bây giờ yêu nàng, bằng lòng chấp nhận nàng.
Phía sau, Sở Nhược Du tắm xong, thay một bộ đồ ngủ, từ phòng tắm bước ra. Muốn ngủ trưa thì đương nhiên thay đồ ngủ sẽ thoải mái hơn.
Hôm nay không có việc gì, thời gian đủ để các nàng tiêu xài, tâm trạng nhất thời như ở Kiêm Gia, cái cảm giác chậm rãi ấy khiến mây và không khí dường như cũng đang vội vã trôi đi.
Sở Nhược Du cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc, lần lượt trả lời các loại tin nhắn, mày nhíu lại, hẳn là có chuyện gì đó phiền phức hoặc không kiên nhẫn.
Nàng trả lời được một nửa, mí mắt khẽ nhấc lên, nhìn Vân Hồi Chi đang nhìn chằm chằm mình, chiếc vòng trên cổ tay vì giơ tay lên mà trễ xuống cánh tay.
"Nhìn gì thế? Em không ngủ à?"
Cổ tay Sở Nhược Du quá mảnh, bàn tay Vân Hồi Chi lại to hơn các cô gái khác một chút, có thể dễ dàng nắm trọn cổ tay nàng.
"Lát nữa em vào ngay."
Vân Hồi Chi lại vào phòng tắm, nhìn thấy đủ loại đồ dùng của Sở Nhược Du bày trên kệ, một cảm giác mãnh liệt dâng lên, các nàng sẽ kéo dài cuộc sống yên tĩnh ở thị trấn Kiêm Gia này mãi mãi.
Như vậy, cứ ở khách sạn mãi cũng không phải là cách.
Cô muốn mua nhà, trước đó, có phải nên thuê một căn phòng trước không? Thuê một căn gần trường, cuối tuần cũng có chỗ để đi.
Hoặc là có thể đợi một chút, thuê trước kỳ nghỉ đông.
Bằng không cả kỳ nghỉ, cô và Sở Nhược Du đều không có không gian riêng tư.
Sở Nhược Du còn mang theo một hộp nước súc miệng, Vân Hồi Chi bóc một tuýp, súc miệng, rửa mặt.
Khuôn mặt trong gương mộc mạc như đóa phù dung vừa mới nhô lên khỏi mặt nước, Vân Hồi Chi thầm tìm vài từ ngữ tao nhã để khen mình.
Nền tảng nhan sắc này của cô, làm sao có thể khó coi được chứ, cũng nhờ cô xinh đẹp nên mới chiếm thêm được vài phần ưu thế trong chuyện tình cảm, có lẽ không nhiều lắm, nhưng đủ để "lừa" được một Sở Nhược Du rồi.
Điểm này cô vẫn phải cảm ơn cha mẹ của mình.
Bởi vì rất khó nói, Sở Nhược Du chịu hẹn hò với cô trong thời gian ngắn như vậy, liệu có phải không nhờ công của khuôn mặt xinh đẹp và thân hình của cô hay không.
Tuy nói Sở lão sư là người làm công tác văn hóa, sẽ không quá mức dung tục, nhưng chỉ cần khách quan phân tích tướng mạo dáng người của tình địch Nhậm Dư Hàm, liền biết gu thẩm mỹ của người họ Sở không hề kém.
Ngươi có thể hư, nhưng ngươi phải đẹp và ưu tú.
Đại khái là ý tứ đó.
Chậc chậc.
Lúc Vân Hồi Chi lên giường, Sở Nhược Du đang dựa vào đầu giường, vẫn còn trả lời tin nhắn.
Cái phiền của việc làm chủ nhiệm lớp chính là, lúc nghỉ còn nhiều việc vặt hơn cả lúc không nghỉ.
Vân Hồi Chi không muốn làm phiền nàng lúc nàng làm việc, ngoan ngoãn nằm xuống, đặt điện thoại di động xuống rồi nhắm mắt lại.
Cảm giác khó chịu ở chỗ đầu gối bị va đập đã giảm đi hơn phân nửa, chỉ còn đau âm ỉ.
Vì thế cô bắt đầu nghĩ lại cú ngã mất mặt đó, đúng lúc mấy vị lão sư và học sinh đều ở ngay sau lưng, muốn giả vờ như không có gì tự mình đứng dậy cũng chẳng có cơ hội.
Sở Nhược Du còn mắng cô trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật ra cô rất vui, cô bằng lòng bị mắng, cũng thích xem dáng vẻ Sở Nhược Du gần như thất thố vì mình.
Nhưng mà, Sở Nhược Du chắc là không thích.
Cô nghĩ một chút, chút không vui của Sở Nhược Du lúc ăn cơm, có lẽ là vì hôm nay đã không kìm nén được cảm xúc trước mặt mọi người, lo lắng người khác sẽ nói xấu.
Nghĩ đến đây, Vân Hồi Chi cũng nhíu mày một chút.
Cô không muốn tình cảm của các cô có bất kỳ người xem nào mà Sở Nhược Du không mong muốn, dù cô mạnh mẽ bước vào cuộc đời Sở Nhược Du, nhưng lại không muốn gây cho nàng quá nhiều phiền phức.
Phía sau có động tĩnh, tiếng điện thoại được đặt xuống, sau đó Sở Nhược Du từ dưới chăn dựa sát vào, ôm cô hỏi: "Mệt hả em?"
Vân Hồi Chi xoay người, thấp thỏm bất an: "Hôm nay em có phải đã gây rắc rối cho chị không?"
"Rắc rối gì?" Sở Nhược Du không hiểu.
Vân Hồi Chi buồn rầu: "Cú ngã đó của em, chị rất quan tâm em, có khiến người khác nói xấu không?"
"Bận tâm cái này làm gì? Bọn họ có thể nói nhảm gì chứ, chúng ta dù có giao tình tốt đẹp riêng tư, họ cũng sẽ không nghĩ đi đâu xa đâu."
Nói như vậy Vân Hồi Chi càng cảm thấy không ổn, một hoàn cảnh mà ngay cả việc nghĩ đến phương diện đó cũng không thể, thì nói gì đến bao dung chấp nhận chứ.
Có điều đây cũng không phải chuyện của cô, nghĩ nhiều vô ích.
"Vậy rốt cuộc chị không vui vì cái gì?"
"Hừ, anh ta sờ tóc em làm gì?"
Bộ phận nhạy cảm như vậy.
Hóa ra vẫn là vì Tào Á Nam.
"Có sợi bông dính vào thôi, anh ta tiện tay gỡ xuống, em cũng không để ý."
Vân Hồi Chi mừng thầm: "Chị nhìn trộm em à,"
"Bớt tự luyến đi."
"Có mà!" Vân Hồi Chi áp sát vào nàng: "Bây giờ em cho chị xem, lại gần quan sát em đi."
"Ngủ."
Sở Nhược Du trực tiếp nhắm mắt, chấm dứt cuộc trò chuyện.
Vân Hồi Chi hôn nàng một cái, ngoan ngoãn nói: "Sau này em sẽ giữ khoảng cách với anh ta, tuyệt đối không để anh ta chạm vào em nửa điểm. Em bây giờ là người phụ nữ của Sở lão sư, người khác chạm vào cũng không được."
Sở Nhược Du cười, bị mấy lời trung nhị của cô làm cho cả người không tự nhiên: "Nói cứ như chị không phải người tốt, hạn chế tự do của em vậy."
"Chị có thể mà, chị làm gì với em cũng được."
"......Em dừng tay lại trước đã."
Sở Nhược Du không chịu nổi sự quấy nhiễu này, "Không phải nói mệt, muốn ngủ sao?"
"Lát nữa ngủ tiếp cũng được."
"Không phải nói chân đau, nằm mới không đau sao?"
"Em đang nằm mà. Em chỉ là, muốn hôn chị một chút, chỉ hôn một lát thôi."
Cô nói thì rất ngây thơ, nhưng việc làm và lời nói lại không hề nhỏ nhặt, thậm chí có thể dùng từ không khách khí để hình dung, rất nhanh người đã chui vào trong chăn.
Sở Nhược Du nhìn bức tranh phía trên đầu giường, lặng lẽ nắm chặt ga giường.
Hơi thở của nàng không đều, cắn chặt môi, vậy mà vẫn còn có thể phân tâm. Nghĩ thầm bây giờ đã hơn ba giờ rồi, còn không ngủ, giấc ngủ trưa này cũng coi như bỏ.
Đợi đến khi toàn bộ sức lực của nàng đều bị cướp đoạt sạch sẽ, Vân Hồi Chi mới tha cho nàng, từ dưới chăn chui ra.
Đầu giường đặt mấy hộp đồ dùng, Vân Hồi Chi vừa hôn vừa bóc, động tác thành thạo đến mức Sở Nhược Du không nhịn được phải trợn mắt nhìn.
Còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, đã bị Vân Hồi Chi hôn lên môi. Nàng có chút ghét bỏ chính mình, tuy rằng mùi vị đã chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng vẫn luôn cảm thấy không được tuyệt diệu cho lắm.
Nếu là trước đây, nàng dù có ý nghĩ gì đi nữa, nghĩ đến loại chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Nhưng gặp được Vân Hồi Chi, mọi thứ lại trở nên thuận lý thành chương.
Vân Hồi Chi dùng cả buổi chiều, để kỷ niệm ngày các nàng chính thức ở bên nhau.
Bữa tiệc cuồng hoan chỉ có hai người tham dự, cô dốc hết toàn bộ tình yêu của mình, cô muốn cho Sở Nhược Du hiểu rõ, tuy rằng các nàng quen biết chưa đủ lâu, còn cách xa cụm từ "mười mấy năm", nhưng không ảnh hưởng đến chân tình thực lòng, tràn ngập nhiệt huyết của cô.
Từ trong cơn hỗn loạn, cô lật người Sở Nhược Du đang đẫm mồ hôi lại, phục vụ nàng từ phía sau, dùng môi lưu lại trên lưng nàng một chuỗi dấu hôn không thể phân biệt rõ.
Chờ đến khi cảm nhận được động tác của Sở Nhược Du đã không còn vững vàng, Vân Hồi Chi kéo nàng lại gần, ôm lấy nàng từ phía sau, tay lại vòng ra phía trước ve vuốt.
Hiếm khi Sở Nhược Du còn có thể phân tâm, phát hiện Vân Hồi Chi cũng quỳ lâu như mình, liền quan tâm nói: "Em như vậy đầu gối không đau sao?"
Nàng không nói, Vân Hồi Chi căn bản không có cảm giác, chìm đắm trong sắc thanh, nào còn để ý đến chút va chạm nhỏ nhặt.
Nhưng nàng nói rồi, Vân Hồi Chi cảm nhận một chút, quả thật là đau rát.
Sở Nhược Du khẽ rên rỉ trong lòng cô, thỉnh thoảng lại vì động tác trên tay cô mà né tránh một chút, lòng bàn tay gần như không nắm hết được sự đẫy đà, lại tham lam mà đo lường.
Sự thỏa mãn trong lòng Vân Hồi Chi hòa cùng cơn đau nhói ở đầu gối, mang đến cho cô khoái cảm tột cùng đến đau đớn.
Như thể tình yêu và nỗi đau có thể hòa quyện, khăng khít không rời.
Sau đó, các nàng trực tiếp thiếp đi, thời gian cũng lười xem, dù sao cũng đã mệt nhoài.
Đánh thức các nàng là tiếng chuông điện thoại inh ỏi của Vân Hồi Chi, vang lên mấy lần, Vân Hồi Chi mới có tâm trí để nghe.
"Alo?"
"Sao con không nghe điện thoại?" Bên kia có chút vội vàng hỏi, dường như cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì.
Vân Hồi Chi lười biếng nói: "Con đang ngủ trưa."
"Ngủ trưa?"
Dung Thiến chịu không nổi: "Gần 7 giờ rồi, con nói với dì là con đang ngủ trưa?"
Vân Hồi Chi cười rộ lên, mắt cũng chưa mở hẳn: "Sáng nay con tham gia đại hội thể thao, mệt quá mà, nghỉ thêm một lát. Dì út, dì có chuyện gì không?"
"Con ở trường à? Dì qua tìm con."
"Từ từ!"
Lúc này Vân Hồi Chi mới mở to mắt, kinh ngạc nói: "Dì đến Hạ Thành rồi?"
"Đúng vậy, dì nhớ con."
"Vậy dì đang ở đâu, chỗ mẹ ạ?"
Dung Thiến nói: "Ừ, con xem là dì qua, hay là con về?"
Sở Nhược Du bên cạnh lập tức ôm cô chặt hơn, nửa người đè lên người cô.
Vân Hồi Chi hiểu ý: "Tối nay con có việc, chiều mai con về nhà tìm dì, được không, dì nghỉ ngơi thêm một ngày đi."
Dung Thiến cười một tiếng kỳ quái, không nói nhiều, "Được, chờ con về rồi nói sau."
Cúp điện thoại, Vân Hồi Chi nhanh chóng suy nghĩ, chuyện này tám phần là vì chuyện cô cãi nhau với mẹ mà đến.
"Chị đói bụng." Sở Nhược Du nói.
Vân Hồi Chi chuyển giao diện, "Để em gọi đồ ăn ngay, bạn gái của em muốn ăn gì nào?"
"Ghê quá." Sở Nhược Du hiển nhiên nghe không quen.
Sau khi thương lượng xong và đặt đồ ăn, Vân Hồi Chi ôm lấy nàng nói: "Dì út của em đến rồi."
"Cho nên kêu em về nhà?"
"Ừm, nhưng không vội."
Vân Hồi Chi dừng một chút, hỏi nàng: "Chị có muốn gặp dì ấy một lần không?"
Sở Nhược Du im lặng một lát, "Dì ấy biết?"
"Cơ bản là biết."
Do dự hồi lâu, Sở Nhược Du vẫn từ chối, "Chị chưa có chuẩn bị, hơn nữa mới bắt đầu, cũng chưa đến lúc gặp người nhà của em."
Nàng nói rất có lý lẽ.
"Xin lỗi, là em nóng vội quá, chị đừng có áp lực, em chỉ thuận miệng nói thôi."
Vân Hồi Chi an ủi nàng, tuy có chút mất mát, nhưng cũng cảm thấy Sở Nhược Du nói rất có lý.
Cơm được giao tới, hai người đơn giản mặc quần áo vào, ngồi cùng nhau xem phim ăn cơm.
Sở Nhược Du cũng thật sự đói bụng, không còn nói đến chuyện buổi tối phải ăn ít nữa, ung dung thong thả giải quyết hơn nửa hộp cơm.
Vân Hồi Chi cười trộm, thầm nghĩ vẫn phải vận động nhiều vào, vận động rồi tự nhiên sẽ có khẩu vị.
Sau khi ăn xong hai người chán đến chết, bắt đầu lật xem album ảnh, từ hai ngày đại hội thể thao này lật một mạch đến mùa hè, tức là lúc các nàng còn chưa ở bên nhau nhưng đã ngủ chung.
Sau khi ở bên nhau, mỗi một tấm ảnh trong quá khứ đều rất ngọt ngào, Vân Hồi Chi trêu chọc một cách thuần thục như lòng bàn tay.
Lại sau đó, nói đến lúc mới thêm WeChat, Vân Hồi Chi nói rằng, thật ra mỗi ngày nhìn thấy 800 đồng tiền chuyển khoản rất phiền, giống như đang nhắc nhở mình chỉ là chơi bời.
Nhưng cô cũng không thể nói không cần, bởi vì rất làm màu, lại sợ bị lộ.
Cô oán giận Sở Nhược Du mỗi ngày buổi tối đều chỉ chuyển khoản, một chữ cũng không nhắn.
Sở Nhược Du nói sao có thể, chị nào có lạnh nhạt như vậy.
Thế là hai người lật xem lại những tin nhắn sớm nhất.
Mười lăm ngày đó vì sớm tối đều ở bên nhau, WeChat nói chuyện rất ít, cũng không nói mấy câu, cho nên chẳng mấy chốc đã lật xem xong.
Đến ngày cuối cùng, Vân Hồi Chi dừng lại, không lật xuống nữa, định quay lại, lại bị Sở Nhược Du giật lấy.
Nàng không xem ngay, mà hỏi ý: "Chị muốn xem đoạn thời gian chị chặn em, em đã gửi cho chị những gì. Có được không?"
Nàng rất tò mò.
Vân Hồi Chi cũng không chịu lép vế: "Vậy em muốn xem, trước đây chị liên lạc không được với em rốt cuộc đã gửi những gì, mà phải chột dạ đến mức lấy điện thoại của em xóa đi."
Sở Nhược Du chần chừ một chút, "Thành giao."