Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 106: Gừng đụng sữa



Tô Nhược Cẩm chạy đến trước hành lang nhà bếp, Trình Nghênh Trân đang đun trà, thấy con gái chạy tới: “Cẩn thận nóng.”

“Nương, đun sôi rồi chứ ạ? Con khát.”

Buổi trưa ăn toàn món canh tinh tế, gia vị đậm đà, lại thêm trời nắng nóng, miệng còn thấy khô khốc. Nàng bưng một chén lên uống ừng ực một hơi, uống cạn sạch, rồi còn lau miệng: “Nương, rót cho con thêm một chén lạnh nữa.”

“Con chậm thôi, đừng để sặc.”

“Không sao ạ.” Tô Nhược Cẩm vòng ra sau lưng Trình Nghênh Trân, áp lưng vào nàng, ôm cổ nàng mà bắt đầu trò mẹ con quấn quýt. Tô Tam Lang đang chơi lá khô ở rìa hành lang, thấy tỷ tỷ chiếm lấy lưng nương, liền chạy tới giành. Hai tỷ đệ chen lấn qua lại, náo nhiệt vô cùng.

Triệu Lan thầm nghĩ, nếu là muội muội của mình, mà giành giật với đệ đệ một cách vô phép tắc, không lớn không nhỏ như vậy thì sẽ thế nào nhỉ? Huấn thị… đánh thị… Chàng thử tưởng tượng cảnh con của huynh trưởng, thì thấy nếu là như vậy, hoặc là sẽ bị răn dạy, hoặc là sẽ không kiên nhẫn mà tránh đi, tuyệt đối không như bây giờ, còn cảm thấy thú vị.

Hoặc là phong thủy tiểu viện nhà Tô Học sĩ khác biệt với nơi khác, hoặc là Tô Nhị Nương, Tô Tam Lang rốt cuộc không có huyết thống với chàng, nên chàng không bận tâm chăng!

Triệu Lan nghĩ vậy.

“Tử Cẩn, huynh xem bước này nên đi thế nào là tốt nhất?” Phạm Yến Gia cầu cứu bên ngoài.

Triệu Lan thu hồi thần trí nhìn về phía bàn cờ: “Xem cờ không nói là quân tử.”

Phạm Yến Gia: …Thế thì huynh nhìn làm gì, làm ta cứ tưởng huynh chịu giúp chứ, hừ!

Tô Ngôn Lễ khẽ cười, không vội, cứ để Phạm tiểu công tử đối diện từ từ suy nghĩ.

Trình Nghênh Trân pha xong trà, rót cho mỗi người một chén.

Vừa chơi cờ, vừa uống trà.

Nắng ấm mùa đông chiếu xiên từ hành lang vào, khiến người ta ấm áp đến buồn ngủ, ai nấy đều tìm một cái ghế đẩu nhỏ tựa vào tường, lười biếng phơi nắng.

Cuộc sống mà, vốn dĩ phải như vậy chứ!

Ván cờ kéo dài đến hơn hai giờ, Tô Ngôn Lễ bảo mọi người tùy ý đi lại, vận động gân cốt. Tô Tam Lang, tiểu hoạt bảo này, đã trở thành cây hài của mọi người, ai nấy đều bị chàng ta chọc cười sảng khoái. Phạm Yến Gia có kinh nghiệm nhất với những cậu bé ba bốn tuổi, chàng ta xuống sân giếng, cùng chơi đùa với Tam Lang, vô cùng náo nhiệt.

Tô Ngôn Lễ lững thững bước vào thư phòng, để hành lang và sân giếng cho lũ trẻ tự do vui chơi.

Cơn buồn ngủ của Tô Nhược Cẩm đã qua. Nàng đang nghiên cứu máy xay thịt, chuẩn bị làm lạp xưởng. Những năm trước không có tiền làm, năm ngoái không có thời gian, năm nay có tiền lại có thời gian rảnh, nàng định làm một ít để ăn.

Vì không có ớt, nên những loại lạp xưởng liên quan đến vị cay đều không cần nghĩ đến. Vậy thì làm loại ngũ vị và loại tinh bột vậy. Vừa có thể làm lễ vật tặng người, vừa có thể giữ lại cho gia đình ăn. Đặc biệt là lạp xưởng tinh bột, lúc rảnh rỗi đem chiên trong chảo dầu, ai mà chẳng thích?

Nàng thích nó c.h.ế.t đi được, cho nên khi cơn thèm nổi lên liền bắt đầu nghiền ngẫm về chiếc máy xay thịt kiêm làm lạp xưởng. Nếu máy xay thịt thành công, phần nhân thịt ở chỗ Đổng ma ma có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức thủ công. Không biết thợ rèn có làm ra được không nhỉ! Cứ nghiền ngẫm đã!

Triệu Lan thấy tiểu nương tử đang cúi người trên ghế tựa ghi ghi vẽ vẽ, vẽ nguệch ngoạc nửa ngày trời, cũng không biết đang vẽ gì, dù sao chàng đứng đằng sau xem đến say sưa.

Cuối cùng cũng vẽ xong bản phác thảo lắp ráp đơn giản nhất từ trong ra ngoài, Tô Nhược Cẩm vừa nới lỏng vai, vừa nghĩ nên tìm hiệu rèn hay là mời Tiết đại nhân ở cạnh nhà nhỉ?

Một khoảnh khắc không để ý, bản vẽ bị Triệu Lan đưa tay giật lấy. Tô Nhược Cẩm quay người, lườm chàng một cái.

Triệu Lan coi như không thấy, hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”

“Máy lười biếng.”

Triệu Lan: …Đồ lười biếng thì có!

Suốt một buổi chiều, Tô Nhược Cẩm không biết nàng đã trở thành đủ loại "tinh" trong lòng Triệu Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không hiểu, Triệu Lan truy hỏi: “Dùng ở chỗ nào?”

“Xay thịt.”

“Muội tự nghĩ ra sao?”

Dù có tự nghĩ ra, Tô Nhược Cẩm cũng không dám nói ra đâu. Nàng lập tức đi vào thư phòng lấy một quyển Thiên Công Khai Vật ra, lật đến hình ảnh tương tự máy xay thịt: “Là từ nó mà ta nghĩ ra.”

Triệu Lan: …

Đúng là người lười biếng có cách làm riêng của người lười biếng mà!

Thiếu niên công tử vẻ mặt khinh thường, khiến Tô Nhược Cẩm không vui. Vừa định giật lại bản vẽ, nàng chợt mắt đảo một vòng, tài nguyên có sẵn không dùng thì thật phí, hơn nữa, lạp xưởng làm xong chẳng lẽ không cho chàng ăn sao?

Nếu chàng cũng ăn, lẽ nào không nên góp chút sức lực sao?

Tô Nhược Cẩm tuyệt đối không thừa nhận, lúc này dù là một chiếc máy xay thịt mini thủ công đơn giản nhất, muốn làm ra cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Triệu Lan thật sự đã nhận việc này.

“Lợi ích gì?”

Nụ cười Tô Nhược Cẩm vừa định nở bỗng nhiên dừng lại giữa chừng. Chẳng trách là con của quyền quý được nuôi dưỡng trong thế lực, không có lợi thì không dậy sớm. Được thôi, có thể định giá, chứng tỏ chuyện này khả thi hơn nhiều.

“Thứ ngon làm ra, đầu tiên sẽ tặng chàng.”

Lẽ nào không nên vậy sao?

Tô Nhược Cẩm coi như không thấy vẻ mặt của ai đó. Bản vẽ đã nghiền ngẫm bao ngày cuối cùng cũng có người có thể biến nó thành vật thật, nàng vui vẻ liền làm gừng đụng sữa cho mọi người.

Kết quả khi làm món ăn này, nàng bị mọi người vâhọc sĩh, xem toàn bộ quá trình.

Tô Nhược Cẩm: …Sao lại có cảm giác như một blogger ẩm thực nổi tiếng thế này?

Nhiều người làm gừng đụng sữa ở nhà không thành công, có đủ mọi nguyên nhân. Thực ra ngay từ bước đầu tiên chọn sữa đã có sự tinh tế rồi, tốt nhất nên chọn sữa có hàm lượng protein và chất béo cao. Vì Trình Nghênh Trân thể chất yếu, nhà họ Tô thường xuyên mua sữa bên ngoài về, hoặc là đun sôi hoặc là dùng làm nguyên liệu tráng miệng.

Tô Nhược Cẩm mua là sữa trâu nước vận chuyển từ phương Nam về, nó có hàm lượng protein và chất béo cao hơn sữa bò vàng ở phương Bắc, nên tỷ lệ thành công khi làm gừng đụng sữa cũng cao hơn. Bước thứ hai là phải chọn loại gừng thích hợp, thông thường chọn gừng vàng non, nếu không có, thì nhất định phải chọn gừng già, bằng không cũng không làm thành gừng đụng sữa được. Gừng già được thái thật vụn, dùng rây lọc ép lấy nước cốt, sau đó lọc lại một lần nữa để đảm bảo nước gừng mịn, làm như vậy món gừng đụng sữa mới ngon.

Và sau đó là tỷ lệ giữa gừng và sữa. Ở đây không có cân điện tử mini, tất cả đều phải dựa vào cảm giác. Tô Nhược Cẩm khá căng thẳng, nhiều người vây xem như vậy, nếu thất bại chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Mặc kệ, đã bày ra rồi thì đành phải làm tới cùng. Nàng lấy lò lửa nhỏ ra, đặt sữa lên đun nóng. Khi làm gừng đụng sữa, bước này cũng rất quan trọng, tuyệt đối không được đun sôi sữa, nếu sôi thì cũng không làm thành gừng đụng sữa được.

Tô Nhược Cẩm chú ý đến nhiệt độ sữa như hầu hạ Hoàng thái hậu vậy, ai bảo thời cổ đại cũng không có nhiệt kế chứ? Trong quá trình chờ tăng nhiệt, nàng từ từ cho đường phèn vào, để nó tan chảy. Cảm thấy nhiệt độ khoảng bảy mươi đến tám mươi độ là vừa, liền nhanh chóng nhấc sữa lên cao, đổ ào vào nước gừng.

Sau khi đổ xong, lập tức lấy nắp nồi đậy kín hỗn hợp vừa rồi.

“Đợi khoảng nửa khắc là có thể ăn được.”

Tưởng chừng đơn giản, nhưng lại thấy thật khó tin. Phạm Yến Gia cảm thán: “Hèn chi gọi là gừng đụng sữa, thì ra thật sự phải đụng!” Nghĩ rồi lại thấy không đúng: “Ê, muội không gọi nó là gừng đụng sữa sao? Vậy sao lại lấy sữa đi đụng gừng chứ? Chẳng phải nên gọi là sữa đụng gừng sao?”

Mọi người: …

Phạm Yến Gia: Sao lại cảm thấy kỳ lạ thế nhỉ?

Mọi người vừa bàn luận về gừng đụng sữa hay sữa đụng gừng, vừa im lặng chờ đợi món tráng miệng mới của Tô Nhược Cẩm.

Cuối cùng, thời gian cũng sắp đủ. Tô Nhược Cẩm không dám trực tiếp mở nắp nồi, bàn tay nhỏ bé trước tiên nhấc lên một chút khe hở, nheo mắt nhìn vào, căng thẳng từng chút từng chút một nhấc nắp nồi, một lần hai lần…