Người ta nói phụ nữ một khi u mê vì tình ái thì chẳng màng gì cả, nào là gả đi xa, nào là tự dâng hiến, nào là hắn ta tính cách như vậy… thực ra đàn ông một khi u mê vì tình ái cũng ngu ngốc y như vậy, thậm chí còn chẳng màng đến tiền đồ.
Tô Nhược Cẩm thật không ngờ tiểu thúc tài hoa xuất chúng của nàng lại vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Đặt mình vào vị trí của y, liệu có một ngày, nàng yêu một người mà lại thuần túy đến thế không? Nàng thầm cười một tiếng, sớm đã bị xã hội tôi luyện đến vô cùng thực tế, nào còn chút ngây thơ lãng mạn nào nữa.
Tiểu nương tử cười kỳ quái, Triệu Lan từ trên cao nhìn xuống, thu trọn biểu cảm của nàng vào mắt: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Tô Nhược Cẩm lặng lẽ dịch ra, cũng không hóng chuyện ba người kia sẽ thế nào, nàng đi tới quản sự phòng. Tình yêu tình ái gì chứ, đều là hư không.
Khói lửa nhân gian, vỗ về lòng phàm.
Bận rộn cả buổi sáng, nhanh chóng ăn chút gì, Tô Nhược Cẩm động đũa, đột nhiên nhận ra trà điểm trên bàn là mang cho tiểu Quận Vương: “Ngươi chưa ăn.”
Triệu Lan ngồi xuống đối diện tiểu nương tử: “Ừm.” Hắn nào có tâm trí mà ăn, cô cô lại mê một tú tài tầng lớp thấp kém, còn muốn tranh giành đàn ông với đàn ông, làm mất hết thể diện hoàng gia rồi. Ý của phụ vương là muốn hắn nhanh chóng xử lý hai người họ, nhưng cô cô không cho phép.
Nguyệt Hoa Công chúa nói, người ta một không lừa tiền, hai không lừa tình cảm, ngay từ đầu đã từ chối, là nàng không cam tâm mà thôi.
Dám từ chối Công chúa, bản thân đã là một tội lỗi.
Nếu không phải Tô Học sĩ, không phải tiểu nương tử, Triệu Lan đã sớm nghe lời phụ vương mà ra tay, nhưng hiện giờ… tiểu nương tử gọi Tô Ngôn Tổ một tiếng “tiểu thúc” lại một tiếng “tiểu thúc”, còn giới thiệu với người khác là tiểu thúc ruột, cứ như vậy mà khiến y biến mất, hình như…
Triệu Lan vẫn luôn do dự.
Tô Ngôn Tổ nào biết mình đã đắc tội với người hoàng gia, không chỉ tiền tài khó giữ, thậm chí còn có nguy hiểm đến tính mạng, ấy là nhờ mặt mũi của tiểu chất nữ mà tạm thời bảo toàn được y.
Y lại lần nữa quỳ trước mặt công chúa, cảm tạ sự thưởng thức của công chúa, cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, “Chẳng biết lấy gì báo đáp, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa báo đáp Điện hạ Công chúa.”
Thượng Quan Dữ cũng quỳ xuống theo, “Thảo dân là kẻ bạc mệnh, xin tạ ơn cứu mạng của công chúa, kiếp sau nhất định sẽ ngậm cỏ kết vòng để báo đáp đại ân của công chúa.”
Nguyệt Hoa Công chúa luôn ở địa vị cao quý, lời nịnh bợ, cảm kích ân đức nào mà chưa từng nghe qua, nào có để lời của hai người vào mắt, nàng khẽ nheo mắt, “Ta muốn xem xem các ngươi rốt cuộc tương thân tương ái đến mức nào.”
Tô Ngôn Tổ khổ không nói nên lời, lão phụ thân trong nhà cứ ép y từng bước một đi theo thế tục, giờ hoàng quyền lại ép y từng bước một rời xa người mình yêu, nhân sinh sao lại khó khăn đến vậy.
Lòng Thượng Quan Dữ vốn đã u sầu càng thêm ảm đạm, đột nhiên như bị bóp nghẹt cổ họng, không thở nổi, sắc mặt tái nhợt ngay tức khắc, ngã vật ra đất, dọa Tô Ngôn Tổ vội vàng ôm lấy y, cấp tốc bấm huyệt nhân trung, “A Dữ… A Dữ…”
Nguyệt Hoa Công chúa ngồi ở vị trí cao nhìn Tô Ngôn Tổ hoảng hốt luống cuống tay chân cứu người trong lòng, thần sắc nàng đạm nhiên, liếc mắt nhìn đại nha đầu.
Đại nha đầu không cam lòng, nhưng mệnh lệnh của công chúa không dám không tuân, từ trong túi tay áo lấy ra Lãnh Hương Hoàn đặt lên bàn trước mặt công chúa.
Tô Ngôn Tổ nhìn thấy, vội vàng quỳ xuống trước mặt công chúa, “Điện hạ, xin cứu mạng!”
Nguyệt Hoa như thể không nghe thấy, nâng chén trà thanh khiết do nha đầu rót, từng ngụm từng ngụm uống vào, cao quý ưu nhã.
Tô Ngôn Tổ cam chịu số phận lại quỳ thêm hai bước về phía trước, đưa tay chạm vào vạt váy công chúa, “Điện hạ…”
Nguyệt Hoa đặt một chân lên vai Tô Ngôn Tổ, “Ngươi nguyện ý vì y mà làm mọi chuyện?”
Tô Ngôn Tổ ngẩng đầu, khuôn mặt nhục nhã tràn đầy ý chí vì tình yêu mà xông pha dầu sôi lửa bỏng.
Nguyệt Hoa Công chúa vừa rồi còn nắm quyền chủ đạo bỗng nhiên giận dữ bốc lên, một cước đá đổ Tô Ngôn Tổ, hung hăng nhìn chằm chằm y, “Nếu ta gặp ngươi trước thì sao?”
Tô Ngôn Tổ bị đá đến chật vật ngẩng mắt lên, thần sắc kiên nghị: “Điện hạ, người biết đấy, nếu có ‘nếu như’ thì thế gian này đã không có âm tình tròn khuyết.”
“Ngươi…” Nguyệt Hoa nhắm mắt, hít sâu một hơi, thế gian này vinh hoa phú quý có thể cầu, nhưng chân tình khó gặp, nàng đột ngột đứng dậy, vươn tay gạt Lãnh Hương Hoàn trên bàn, xoay người bỏ đi.
Một đám nha đầu, bà tử vội vàng đi theo.
Ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng công chúa, “Chuẩn bị một bàn trà điểm đưa đến biệt viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vâng, Điện hạ.”
Tô Ngôn Tổ nhanh chóng bò đến trước Lãnh Hương Hoàn, vồ lấy viên thuốc rồi quay sang Thượng Quan Dữ, đổ ra một viên đút vào miệng y, lại tìm nước đổ xuống, chốc lát sau, Thượng Quan Dữ sắc mặt tím tái đã thở dốc được một hơi.
Y lại lần nữa từ quỷ môn quan trở về.
“Thiếu Bạch…”
“A Dữ…” Tô Ngôn Tổ ôm chặt lấy Thượng Quan Dữ, không có y, y chẳng biết ngày tháng sau này sẽ sống thế nào.
Tháng ba xuân thì, ánh xuân tươi đẹp, đã xin nghỉ phép, lại đang ở Đông Sơn, ăn uống no nê, Tô Ngôn Cẩm đi tìm phụ thân nàng.
“Hay là chiều nay chúng ta tìm một nơi phong cảnh tươi đẹp để dã ngoại?”
Đương nhiên mọi người đều đồng ý, Tô Tam Lang cùng tiểu Tứ Lang nhảy cẫng lên hào hứng, “Tốt nhất là tìm một nơi mà phụ thân có thể câu cá.”
Hả, Tô Nhược Cẩm không biết từ lúc nào phụ thân nàng lại thích câu cá.
Nghe nói ‘một khi đã bước vào cửa câu cá, từ đó đoạn hồng trần, em gái thành người dưng, tiền bạc như phù vân’ chẳng khác gì hòa thượng.
Tô Ngôn Lễ cười nói: “Trong Quốc Tử Giám có vài vị phu tử luận về chuyện đạp thanh câu cá, ta ở nhà nói một câu, Tam Lang liền ghi nhớ.”
Thì ra là vậy!
Tô Nhược Cẩm là người cưng chiều phụ thân, đã nhắc đến, nàng liền nhanh chóng sai người đến tiệm dụng cụ câu cá mua sắm, ở kinh thành có lẽ không tìm được tiệm dụng cụ câu cá, nhưng Văn Sơn phố là nơi nào, những thứ văn nhân thích chơi, nơi đây đều có đủ cả.
Tô Ngôn Lễ vội vàng ngăn lại, “Một đám trẻ con, bờ sông quá nguy hiểm, vẫn là đừng đi nữa.”
Cũng phải, Tô Nhược Cẩm đành thôi.
Đã có mục tiêu, người nhà họ Tô lấy trà điểm làm bữa trưa, ăn xong liền lái xe bò đi chơi.
Triệu Lan cũng muốn đi theo, mượn tiếng là cùng nhau tản bộ cho khuây khỏa.
Tô Nhược Cẩm hỏi, “Điện hạ công chúa đã về rồi, ngươi không đi theo xem sao?” Ngươi yên tâm dì của ngươi sao?
Triệu Lan cụp mắt xuống, “Không sao.” Quản trời quản đất, một cháu trai còn quản được chuyện tình cảm của dì mình sao? Giờ quay về thì làm sao đây? An ủi hay lớn tiếng đòi g.i.ế.c người? Đều không thỏa đáng, chi bằng mắt không thấy tâm không phiền.
Khoảng nửa canh giờ sau khi công chúa rời đi, Tô Ngôn Tổ cũng dẫn Thượng Quan Dữ rời đi, nghe nói Thượng Quan Dữ sống ở một thôn nhỏ dưới chân núi Đông Sơn, bình thường dựa vào việc bán tranh chữ để kiếm sống.
Nghe chưởng quỹ trên phố quen biết y nói, y có tài hoa, có phong cách, chỉ là thể chất yếu ớt, đôi khi đi vài bước đã thở dốc, nghe nói sơ ý một chút là có thể tắt thở.
Tô Nhược Cẩm lại lần nữa kinh ngạc, “Chẳng lẽ tiểu thúc về Bình Giang Phủ là để chăm sóc y, trách sao thi cử không đậu.”
Trên sườn đồi hướng về phía mặt trời, Tô Nhược Cẩm cùng Tô Ngôn Lễ ngồi dưới bóng cây, không kìm được vẫn thảo luận về tiểu thúc và Thượng Quan Dữ.
Tô Ngôn Lễ tức giận vì không rèn sắt thành thép, “Tổ phụ và đích tổ mẫu của ngươi vì y mà từ bỏ cả ta là một tiến sĩ, y thế mà lại…”
Quả là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Trên ghế nằm, Triệu Lan nghiêng mặt, nhìn hai cha con đang cảm khái, thầm nghĩ, tiểu thúc nhà ngươi vì một nam nhân mà còn chuẩn bị không thành hôn không sinh con, muốn khiến lão Tô gia tuyệt đích đấy!
Tô Nhược Cẩm tặc lưỡi, “Tiểu thúc là người chân tính tình, nhưng… thế tục không ai có thể dung nạp bọn họ a!”
Đây định là một con đường tình đầy chông gai.
“Thôi không nói nữa, không nói nữa…” Cảm thấy toàn là năng lượng tiêu cực, Tô Nhược Cẩm đứng dậy, duỗi người lười biếng, bảo tỷ Ma Nha đi tìm diều, nàng muốn chạy theo gió, tận hưởng ánh xuân rạng rỡ.
Theo Tô Nhược Cẩm đứng dậy, Triệu Lan cũng từ ghế nằm đứng lên, “Ta giúp muội.”