Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 252: Đánh nhau



Tiểu nương tử kéo con ngựa tuyệt đẹp đứng trước mặt Tô Nhược Cẩm, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn nàng. Nha đầu của nàng ta kênh kiệu thay chủ nhân đáp: “Trấn Quốc Đại Tướng Quân, ngươi có biết không?”

Tại trận chiến Liêu, uy danh của Trấn Quốc Đại Tướng Quân vang xa, không ai không biết, không ai không hay.

Tô Nhược Cẩm cung kính cúi chào về phía kinh thành.

Tiểu nương tử lại càng đắc ý hơn, ngẩng cằm lên ba phần, kiêu căng phóng túng. Giữa con phố mộc mạc, nàng ta đặc biệt thu hút sự chú ý, khiến dân chúng vâhọc sĩh xem náo nhiệt.

Nha đầu còn đắc ý hơn cả chủ nhân, vươn mặt ra nói: “Còn không mau đến bái kiến Ninh nương nhà chúng ta.”

Giữa phố xá, ai mà quen biết nhau, bái kiến cái gì chứ. Mao Nha vừa định nói: “Chúng ta cũng không quen biết các ngươi,” thì bị Tô Nhược Cẩm đưa tay ngăn lại.

Chỉ thấy nàng mỉm cười nói: “Ta và cô nương vốn không quen biết, bỗng nhiên lại đến chỉ mặt gọi tên. Ta nghĩ Trấn Quốc Đại Tướng Quân phủ, người vì quốc gia mà tận tụy hết lòng, chắc chắn sẽ không dạy dỗ ra được tiểu nương tử kiêu ngạo vô lễ như thế này. Cô nương, ngươi nói có đúng không?”

“Ngươi dám vô lễ…” Nha đầu tức giận muốn vung roi ngựa, bị Mao Nha túm chặt lấy. Nha đầu kia có giật thế nào cũng không thoát ra được, lo đến toát mồ hôi hột, trong lòng hoảng sợ tột độ, nàng ta thật sự đã làm mất mặt chủ tử rồi, về nhà không phải sẽ bị bán đi sao!

Không ngờ nha đầu của một tiểu văn quan lại có võ nghệ, còn khống chế được nha đầu của mình. Ninh Ninh xấu hổ giận dữ, không nghĩ ngợi gì vung roi ngựa, “Chát” một tiếng đánh thẳng về phía Tô Nhược Cẩm.

Việc con cái của Trấn Quốc Đại Tướng Quân có võ nghệ, Tô Nhược Cẩm chút nào không lấy làm lạ, bởi vậy nàng vẫn luôn ngấm ngầm chú ý động thái của tiểu nương tử kiêu ngạo này. Phát hiện nàng ta vung roi, Tô Nhược Cẩm cũng vươn tay túm chặt roi ngựa của nàng ta y như Mao Nha.

Điều mà Ninh Ninh không ngờ tới là nha đầu có võ nghệ thì thôi đi, nhưng họ Tô này lại cũng có võ nghệ, còn khống chế được roi ngựa của nàng, nàng ta đúng là đã đánh giá thấp Tô Nhược Cẩm. Đôi mắt trợn tròn, Ninh Ninh dùng sức giật mạnh roi ngựa.

Tô Nhược Cẩm nương theo lực roi của nàng, loanh quanh xoay chuyển, mượn lực đánh lực.

Võ nghệ của nàng ta quả nhiên không tồi.

Ninh Ninh cuối cùng không còn khinh địch nữa, dốc hết sức lực, giao đấu cùng Tô Nhược Cẩm.

Hai tiểu nương tử đánh nhau giữa phố, hơn nữa còn đánh như thể đang tập luyện võ nghệ, lại lần nữa thu hút vô số người .

Đám tiểu tử ở Từ Ấu Đường thấy tiểu nương tử nhà huyện lệnh bị người khác ức hiếp, vội vàng chạy đến nha môn gọi Tô Tam Lang, Tứ Lang, bảo bọn họ đến cứu Tô Nhược Cẩm. Cũng có vài tiểu tử đi tìm Giáo tự tiên sinh – Thượng Quan Dữ đến giúp đỡ.

Tô Tam Lang vừa nghe tỷ tỷ bị người ức hiếp, vội vàng chạy đến: “Kẻ nào ức h.i.ế.p tỷ tỷ ta, kẻ nào…” Khi nhìn thấy đó là một tiểu nương tử trạc tuổi tỷ tỷ mình, là một tiểu nam tử hán, đệ ấy không tùy tiện xông vào.

Tô Nhược Cẩm luyện võ nghệ là để tự bảo vệ mình, chớ nói đến cảnh giới cao thủ, ngay cả Mao Nha cũng không bì kịp. Bởi vậy, khi Mao Nha đánh gục nha đầu của Ninh Ninh rồi muốn giúp nàng, Tô Nhược Cẩm đã không cho phép.

Nếu cô nương này từ kinh thành chạy đến tìm nàng, nàng cũng không biết giữa họ rốt cuộc có ân oán gì, nhưng nàng muốn dùng năng lực của mình để đánh bại đối phương.

Sau mấy chiêu, Tô Nhược Cẩm phát hiện đối phương tuy là con gái đại tướng quân, nhưng võ nghệ cũng chỉ đến thế, kẻ tám lạng người nửa cân với nàng. Bởi vậy hai người đã qua hai ba mươi chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.

Tại một trạch viện tinh xảo ở phía Nam huyện Úy Châu, một tiểu tư chạy thẳng vào sân: “Thất lang, Thất lang, Bát nương đánh nhau rồi.”

Ninh Thất Lang đang ở trong phòng thưởng thức mỹ vị, nghe tiểu tư la hét, đầu đau nhức vô cùng: “Nàng ấy thật sự đi tìm Tô nhị nương tử kia rồi ư? Còn đánh nhau nữa?”

“Đúng vậy, Thất lang, tiểu nhân cũng không ngăn được ạ.”

Ninh Thất Lang vội vàng lên ngựa phóng ra khỏi viện.

Đã giao đấu mấy chục chiêu rồi mà vẫn chưa phân thắng bại, người vây xem ai nấy đều xem rất say sưa.

Hoa Bình khoanh tay, thì thầm vào tai Diệp Hoài Chân: “A Cẩm ngày thường trông có vẻ lơ là, không ngờ lại có sức bền đến vậy, khá đấy.”

Diệp Hoài Chân quay đầu nhìn Hoa Bình: “Chàng có phải muốn mượn cơ hội này để trêu chọc Nhị nương tử không?”

Hoa Bình quả thực có ý đó, đáng tiếc đệ tử của y thật đáng tự hào, không cho y cơ hội trêu chọc. Nhưng nhìn thấy gương mặt Diệp Hoài Chân gần trong gang tấc, y đột nhiên ghé sát vào má nàng: “Quốc tang đã qua, tân đế đăng cơ, chúng ta có nên làm hôn sự luôn không?”

Diệp Hoài Chân nói: “Ta vẫn chưa nghe tin kẻ họ Cẩu đã chết.”

Hoa Bình ngẩng đầu thở dài.

Năm ngoái, Đại Triều đại bại Liêu Hạ Quốc, đánh cho họ một lần nữa phải cúi đầu xưng thần. Khi ký kết hiệp ước, có một điều khoản là phải g.i.ế.c c.h.ế.t thủ lĩnh của Ô Lạp Thảo – Cẩu Thuần Văn. Là nước bại trận, Liêu Hạ Quốc đương nhiên vô điều kiện đồng ý, họ muốn g.i.ế.c kẻ họ Cẩu, nhưng bị Đại Triều ngăn cản. Tân Hoàng yêu cầu áp giải người đến Biện Kinh để đích thân giám sát việc xử tử, kết quả trên đường áp giải, kẻ họ Cẩu lại trốn thoát.

Chẳng lẽ kẻ họ Cẩu này một ngày chưa chết, y cả đời này sẽ không thể cưới được người trong lòng sao?

Hoa Bình càng nghĩ càng không cam tâm, nhìn thấy Tô nhị nương tử với dáng vẻ nhanh nhẹn, trong lòng nghĩ, hay là ta nhờ A Cẩm giúp một tay?

Hai tiểu nương tử đánh nhau khó phân thắng bại, lại khiến quần chúng vây xem được một phen mãn nhãn. Thậm chí có quyền sư từ các nơi chuyên chở ngựa còn đứng bên cạnh giải thích, dùng roi pháp gì, dùng quyền pháp gì.

Nghe xong, dân thường không ngừng cảm thán: “Thì ra đánh nhau cũng có nhiều chiêu thức đến vậy.”

Bị người ta bàn tán như xem khỉ, lại không chiếm được thượng phong, Ninh Ninh vừa tức vừa vội, chiêu thức cũng loạn cả lên.

Ninh Thất Lang vừa đến nhìn thấy cảnh đó liền liên tục lắc đầu, vậy mà còn tưởng mình là cao thủ đứng đầu trong các tiểu nương tử, đã nhận được bài học rồi chứ.

Ninh Thất Lang khoanh tay nhàn nhã xem muội muội mình đánh nhau, nếu không phải địa điểm không đúng, suýt chút nữa y đã chỉ điểm cho nàng rồi.

Tô Nhược Cẩm càng đánh càng vào trạng thái tốt, khi nghe thấy tiếng thở dốc của đối phương ngày càng nặng nề, nàng biết lợi thế của mình nằm ở đâu rồi – sự kiên nhẫn và sức bền.

Nàng càng đánh càng giữ được bình tĩnh, đối phương càng đánh càng sốt ruột. Mỗi chiêu đều muốn hạ gục Tô Nhược Cẩm, nhưng càng vội càng không thể tiếp chiêu. Thậm chí trong một đòn phản công bắt giữ, Tô Nhược Cẩm dễ dàng giữ chặt cánh tay nàng ta, khiến nàng ta không thể nhúc nhích.

“Ninh nương… Ninh nương…”

Các nha đầu, bà già đi theo vội vàng kêu lên, xông tới kéo người, nhưng đều bị Diệp Hoài Chân ngăn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Ninh vừa nhìn thấy bên cạnh họ Tô còn có cao thủ, lại càng sốt ruột và tức giận, mặt đỏ bừng. Tất cả đều do nàng khinh địch, không mang theo nha đầu có võ nghệ thực sự ra ngoài, thật là mất mặt về đến nhà rồi.

Tô Nhược Cẩm thấy con gái Ninh đại tướng quân xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, dáng vẻ hận không thể tìm kẽ đất mà chui xuống, thấy đã trừng phạt đủ rồi, liền buông tay: “Đa tạ tiểu nương tử đã nhường nhịn.”

“Ngươi…” Đã chiếm tiện nghi rồi còn ra vẻ khiêm tốn, Ninh Ninh tức đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta. Vừa quay đầu nhìn thấy huynh trưởng mình, vội vàng chạy đến bên cạnh y kêu lên: “Thất ca, giúp muội báo thù.”

Ninh Thất Lang nhìn thoáng qua Tô Nhược Cẩm đang thở hổn hển, rồi nhìn hai tiểu lang quân bên cạnh nàng, lại nhìn Hoa Bình cũng đang khoanh tay đứng đó, khẽ gật đầu mỉm cười với y.

Y quay lại nhìn muội muội mình: “Đã ra tay đánh thì phải chấp nhận thua cuộc.”

Ninh Ninh không ngờ huynh trưởng mình lại không giúp nàng, tức giận đến mức trút hết lên người huynh trưởng: “Muội về sẽ mách Tổ mẫu, bảo Người đánh huynh.” Nói xong, nàng đạp chân bỏ đi.

“Ninh cô nương, xin đợi một chút.” Nàng ta đến một cách vô cớ, Tô Nhược Cẩm không quản, nhưng không thể để nàng ta rời đi một cách vô cớ như vậy.

Ninh Ninh nhíu mày quay đầu: “Ngươi muốn làm gì?”

Tô Nhược Cẩm bị nàng ta chọc cười: “Ta còn muốn hỏi ngươi muốn làm gì?”

Ninh Ninh hừ một tiếng.

“Ninh cô nương, thứ nhất, chúng ta không quen biết phải không? Thứ hai, ta không đắc tội gì với ngươi phải không? Mà lại khiến ngươi từ kinh thành đến tìm ta đánh nhau.”

Ninh Ninh: …

Nàng ta mím chặt môi.

Nha đầu hé miệng: “Ngươi cướp…”

“Câm miệng.” Ninh Ninh cắt ngang lời nha đầu, lại hừ một tiếng với Tô Nhược Cẩm: “Ngươi không quản được ta.” Nói xong, lại quay đầu bỏ đi.

Tô Nhược Cẩm: …

Ninh Thất Lang chắp tay với nàng: “Thật ngại quá, ta xin thay A muội xin lỗi. Biệt viện của nhà ta ở Nam thành, Tô nhị nương tử rảnh rỗi thì hãy dẫn đệ đệ muội muội đến nhà ta làm khách.”

“Công tử khách khí rồi.” Ngay cả bản thân cũng không giới thiệu, còn mời làm khách, làm khách cái nỗi gì.

Nếu không phải nể mặt Ninh Đại Tướng Quân với công lao hiển hách, Tô Nhược Cẩm còn không muốn giả cười.

Ninh Thất Lang lại lần nữa chắp tay chào Tô Tam Lang, Tứ Lang, Hoa Bình và những người khác, sau đó phi ngựa rời đi.

Mặc dù Ninh tiểu nương tử không nói gì, nhưng Tô Nhược Cẩm đại khái cũng đoán được điều gì đó. Nàng lắc đầu bật cười, nói với đám đông vây xem: “Mọi người tản đi thôi, tản đi.”

Thấy tỷ tỷ thắng, Tô Tam Lang giơ ngón cái lên với nàng: “Tỷ tỷ uy vũ.”

Thượng Quan Dữ cũng đứng trong đám đông xem một lúc, thấy tiểu nương tử lợi hại, cũng không còn lo lắng gì nữa, y cũng cười với nàng: “Nhị nương tử quả là văn võ song toàn.”

Tô Nhược Cẩm: …

Không ngờ Thượng Quan công tử lại còn biết cách khen người nữa.

Không ngờ đến ngày hôm sau, vị Ninh công tử đã mời nàng làm khách hôm trước lại mang theo lễ vật cùng muội muội mình đến tận cửa nhà họ Tô.

Tô Ngôn Lễ đang ở nha môn làm việc, bị Trình Nghênh Trân gọi về.

“Quan nhân, y nói y là Thất tử, Bát nữ của Ninh đại tướng quân, đến bái kiến chàng, nên thiếp không thể không gọi chàng từ nha môn về.”

Năm mới, trên lầu thành, huyện lệnh thất phẩm ngay cả Tấn Vương cũng đã gặp, nhưng lại không có cơ hội bắt chuyện với Trấn Quốc Công Ninh đại tướng quân. Bởi vậy, trong giới quan trường vẫn có những vòng tròn riêng, những quyền thần quý tộc đó làm sao biết được y họ gì tên gì.

“Y đến bái kiến ta ư?” Thật là kỳ lạ quá đỗi.

Tô Ngôn Lễ mỉm cười bước vào phòng khách: “Đã để Thất công tử đợi lâu rồi.”

Ninh Dực (Ninh Thất Lang) vô cùng lễ phép hành lễ: “Vãn bối Ninh Dực xin ra mắt đại nhân, đã làm phiền đại nhân rồi.”

“Thất công tử khách khí.” Tô Ngôn Lễ nghĩ thầm, giữa họ cũng chẳng có giao tình, liền trực tiếp hỏi: “Thất công tử hôm nay đến là để…”

Ninh Dực chắp tay nói: “Biệt viện nhà ta ở đây, tiểu muội sau Tết đến đây dưỡng tâm. Hôm qua trên phố có chút hiểu lầm với lệnh ái, xin đại nhân đừng để bụng.”

Việc này Tô Ngôn Lễ thật sự không biết, ngạc nhiên nhìn sang vợ.

Trình Nghênh Trân cũng không biết.

Bọn trẻ hiểu chuyện, cặp vợ chồng này rất yên tâm, chưa từng hỏi han chuyện riêng của bọn trẻ, nhất thời nhìn nhau.

Ninh Dực cho rằng Tô Nhược Cẩm tuy thắng cuộc, nhưng ít nhất cũng sẽ kể với phụ mẫu chứ, vậy mà nàng ta lại im thin thít. Y có chút lúng túng cười nói: “Tóm lại, huynh muội chúng ta đến đây dưỡng tâm, đã làm phiền đại nhân rồi.”

Tô Ngôn Lễ dù sao cũng có chút kinh nghiệm trong chốn quan trường, khách khí đáp: “Ninh đại tướng quân là cột trụ của Đại Triều ta, đã lập được công lao hiển hách. Hạ quan kính ngưỡng còn chưa đủ, Thất công tử quá khách khí rồi.”

Trong lúc hai người khách khí, Trình Nghênh Trân đã gọi con gái đến phòng khách.

Tô Nhược Cẩm vừa bước vào, liền thấy Ninh Ninh đang nhìn chằm chằm nàng.

Nàng rất bất lực, thật sự không muốn so đo với tiểu cô nương này, trên mặt mang theo nụ cười: “Cha, người tìm con.”