Thấy con gái mãi không về, Tô Ngôn Lễ không yên lòng, đã viết thư nhiều lần giục nàng về Uý Châu, nhưng đều bị Triệu Lan hồi âm dỗ dành, cho đến khi mọi chuyện giờ đã an bài.
"Chúng ta về Uý Châu dạo chơi xuân đi!"
Tháng ba tươi đẹp, xuân về đất mẹ, lại là một năm cảnh sắc tươi vui!
Nếu không phải Hoa thúc thành thân, Tô Nhược Cẩm đã sớm muốn về bên cha mẹ rồi. Nhưng nàng vẫn không yên tâm về Dương Tứ nương. "Để một tiểu nương tử sống trong biệt viện của Ninh Thất công tử có vẻ không ổn lắm, ta muốn đưa nàng về Uý Châu."
Triệu Lan im lặng.
Ninh Thất Lang đã hơn hai mươi tuổi, một tiểu tướng quân xuất thân danh môn lại chiến công hiển hách như hắn, theo lẽ thường, dù có cưới công chúa cũng không thành vấn đề. Thế nhưng con lớn nhất của Thánh Thượng là Triệu Diệu bằng tuổi Tứ Lang, đương nhiên lại càng không có công chúa nào xứng đôi.
Nói một câu không quá lời, ở Đại triều, Ninh Thất Lang muốn cưới ai, đều là hắn chọn người. Đương nhiên, sự lựa chọn này ý chỉ toàn bộ giới quý tộc Đại triều, không bao gồm quan lại dưới ngũ phẩm và dân thường, dĩ nhiên càng không thể là một tiểu nương tử như Dương Tứ nương.
Tô Nhược Cẩm đẩy nhẹ Triệu Lan.
Hắn gật đầu một cái. "Ta sẽ dẫn nàng đi thăm nàng ấy, nếu nàng ấy nguyện ý theo nàng về Uý Châu, ta sẽ giúp. Nhưng nếu..." Nếu tiểu nương tử tự mình không chịu đi, vậy thì không phải chuyện của hắn nữa.
Tô Nhược Cẩm nghe ra hàm ý. "Dương Tứ nương chỉ có một người tỷ tỷ ở Kinh thành, hơn nữa với thân phận hiện tại, e là cũng khó mà nhận thân. Không có thân nhân đứng ra làm chủ, nàng ấy làm sao gả cho Ninh Thất công tử?"
Đối với chuyện của người khác, Triệu Lan từ trước đến nay đều lãnh đạm, không bày tỏ ý kiến.
"Ý chàng là..."
Triệu Lan khẽ cười, xem như ngầm đồng ý suy nghĩ của tiểu nương tử.
Tô Nhược Cẩm hít sâu một hơi, liền đứng dậy. "Không được... không được... ta phải đưa nàng..." Nàng lại hít một hơi. "Ta vẫn nên tôn trọng ý nghĩ của nàng ấy."
Nếu Dương Tứ nương tự nguyện trở thành thiếp thất của Ninh Thất Lang, nàng cũng chẳng có cách nào.
Triệu Lan thấy Tô Nhược Cẩm rất lý trí, liền đứng dậy, nắm tay nàng. "Bất kể nàng ấy muốn gì, có thể giúp được thì giúp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù biết rõ ý Triệu Lan, Tô Nhược Cẩm vẫn cố ý nhướng mày nhìn hắn: "Nếu nàng ấy muốn trở thành thê tử của Ninh Thất Lang thì sao?"
"Nếu Ninh Thất Lang không muốn cưới, chẳng lẽ ta còn có thể cưỡng ép hắn cưới hay sao?"
Tô Nhược Cẩm: ...
Sao hắn ta luôn có lý.
Tô Nhược Cẩm tức giận, hất tay hắn ra, hậm hực bỏ đi.
Triệu Lan cũng không tức giận, cười cưng chiều, thong thả theo kịp tiểu nương tử.
Sau gần nửa tháng điều dưỡng, tiểu nương tử đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp rất nhanh đã được dưỡng lại. Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn nà là đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi dài dưới cặp lông mày lá liễu chớp chớp, trông thật tinh nghịch đáng yêu.
Nàng đang cùng Ninh Thất Lang học kiếm trong sân viện. Từng chiêu từng thức, nàng học rất nghiêm túc, rất có vẻ muốn trở thành một nữ tướng quân.
Thấy mặt trời càng lên cao, Ninh Thất Lang bảo nàng nghỉ ngơi, chiều tối mặt trời lặn rồi hãy học tiếp.
Dương Tứ Nương lắc đầu. "Ta luyện thêm một lát nữa." Trước đây nàng vẫn luôn ngưỡng mộ huynh muội Tô gia học võ, nhưng thực sự bảo nàng học, nàng lại sợ khổ, nên đã học vài chiêu với võ sư Tô gia, ngay cả võ mèo cào cũng không tính là được. Thế nhưng chính những mánh khóe võ mèo cào này đã giúp nàng từ Du Lâm một mạch đến Kinh thành, thỉnh thoảng gặp phải côn đồ lưu manh, nàng lại kết hợp dùng bột vôi, cũng nhờ đó mà giữ được mạng đến Kinh thành.
Lần này lại bị bắt cóc, suýt mất mạng, Dương Tứ nương càng cảm thấy tầm quan trọng của việc học võ. Ninh Thất Lang vì muốn chọc nàng vui, lại sẵn lòng dạy nàng. Cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ lỡ, nhất định phải dốc sức học tập.
Ninh Thất Lang lắc đầu, bảo nha đầu và bà tử nhanh chóng pha trà mang tới, rồi đưa cho nàng. "Dù sao cũng phải uống ngụm nước rồi hãy luyện tiếp chứ."
Nam nhân anh dũng cao lớn nhưng ý cười dịu dàng, khiến Dương Tứ nương vốn luôn sống dưới quyền gia trưởng nghiêm khắc, dù đã thích nghi nửa tháng vẫn cảm thấy không chân thực. Lại có một nam tử ấm áp và kiên nhẫn như tiểu quận vương của A Cẩm, nàng quả thực không dám tin, trên đời này thật sự có nam nhân tốt đến vậy sao?
Nàng vẫn luôn cho rằng A Cẩm số phận tốt, nên mới gặp được nam nhân ấm áp như tiểu quận vương. Nhưng số phận của nàng lại rất đỗi bình thường, thậm chí...
Không muốn nghĩ thêm nữa.
Dương Tứ nương nhận lấy nước từ Ninh Thất Lang. "Đa tạ công tử." Nàng cúi đầu, một hơi uống cạn, tiếp tục luyện kiếm. Nàng muốn giống như A Cẩm, có thể tự bảo vệ bản thân.