Ba năm rồi, cố nhân khuê mật ngày xưa cuối cùng cũng gặp lại.
Dương Tứ Nương cũng nhìn thấy Tô Nhược Cẩm, một điệu múa vừa kết thúc, nàng liền lao tới, hai người ôm chặt lấy nhau.
“A Cẩm…”
“A Dung…”
Hai người nước mắt như mưa.
Mãi đến khi ngồi vào Quán trà sáng Tô Ký, hai người mới bình tâm lại, từ từ trò chuyện về ba năm qua.
Giờ phút này, Dương Tứ Nữơng mười tám tuổi, không còn hoạt bát hiếu động như hồi nhỏ, cũng không bị phong sương trên đường lữ trình làm cho héo úa. Cả người đã có sự trầm ổn, dịu dàng của tháng năm, trong nụ cười lại có sự kỳ vọng vào tương lai, tràn đầy sức sống.
Rất mâu thuẫn, nhưng lại rất chân thực.
Tô Nhược Cẩm cảm thấy tiểu nương tử mười tám tuổi này có tất cả mọi thứ, duy chỉ không có sự tiều tụy, nàng thầm khen ngợi người khuê mật như vậy.
“Đi khắp nơi, ngắm cảnh vô biên, thật tốt!” Nàng lại ôm chặt Dương Tứ Nương: “A Dung, ngươi thật phi thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dương Tứ Nương bị Tô Nhược Cẩm khen đến mức ngại ngùng, ngượng ngùng cười cười: “Lần này, ta và dì Triệu đưa học tử đến Đông Sơn Thư viện học, thật trùng hợp lại gặp được nàng.”
Dì Triệu mà nàng nhắc đến, chính là người phụ nữ có võ nghệ được thuê khi các nàng rời đi ba năm trước. Ba năm nay, các nàng vẫn luôn kết bạn du hành, khi không có tiền bạc thì biểu diễn nghệ thuật trên phố, hoặc nhận các việc như áp tiêu, đưa thư thay người. Có tiền thì tiếp tục đi, không có tiền thì dừng lại kiếm chút bạc, tận hưởng trọn vẹn cuộc sống tự do.
Tô Nhược Cẩm thực sự vô cùng hâm mộ, lại một lần nữa cảm thán, hận không thể lập tức gia nhập đội ngũ của Dương Tứ Nương và Triệu thị.
Dương Tứ Nương mím môi cười cười, ra hiệu Tô Nhược Cẩm nhìn về phía Triệu Lan.
Triệu Lan ngồi bên cạnh, nhìn như không động thanh sắc, thực ra lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi. Hắn đây là sợ Dương Tứ Nương dụ dỗ thê tử của mình đi mất rồi sao.
Sao lại thế được.
Tô Nhược Cẩm đi đến trước mặt Triệu Lan: “Cẩn ca ca, nếu huynh có việc thì… cứ đi lo trước?” Nhìn ánh mắt tủi thân của hắn, Tô Nhược Cẩm chột dạ cười theo, ra hiệu nói: “Chúng ta sau này có rất nhiều thời gian, nhưng khuê mật bằng hữu khó có dịp tụ họp một chút, thì hãy nhường chút thời gian vậy.”
Ánh mắt khẩn cầu của tiểu nương tử, Triệu Lan cũng không đành lòng, hắn đứng dậy: “Ừm, ta sẽ ở lại tửu lâu, có việc cứ gọi ta bất cứ lúc nào.”
“Đa tạ Cẩn ca ca.”
Phạm Yến Gia và Ninh Bát Nương cũng đứng dậy, bọn họ cũng cùng Triệu Lan đến tửu lâu ở.