Tô Ngôn Lễ cuối cùng cũng thoát thân khỏi vụ án này, gỡ bỏ được sự bất mãn của Thánh thượng. Thế nhưng, khi về nhà ngồi trong thư phòng cùng con gái, tâm trạng hắn lại trở nên nặng nề, “Kinh thành quả nhiên chẳng phải nơi hay ho gì.”
Nếu vụ án này ở địa phương do hắn tiếp quản, bất kể là thông dâm hay tài sản, chắc hẳn đã sớm được thẩm tra cùng lúc rồi. Nhưng các quan lại kinh thành tinh thông thế sự, bọn họ chưa bao giờ đào sâu vụ án, chỉ quản lý những gì thấy trước mắt, những gì có thể không đụng đến thì không đụng. Đằng sau vụ án này, chẳng lẽ Đại Lý Tự Thừa và những người khác không thể điều tra ra sao? Chỉ là bọn họ không muốn quản mà thôi.
Tô Nhược Cẩm cũng cảm khái, “Cha, đã nhậm chức rồi, vậy thì hãy làm tốt bổn phận của mình, không hổ thẹn với lương tâm, cố gắng hết sức vì bách tính mà làm việc thực tế đi ạ.”
Chỉ có thể như vậy thôi.
Hai cha con ngồi dưới ánh đèn tâm sự tỉ mỉ, đến cuối cùng, Tô Ngôn Lễ cũng đã nhẹ nhõm trong lòng, dặn dò con gái đừng lo lắng, “Cứ việc tận hưởng thật tốt thời gian ở nhà mẹ đẻ, sau này thành gia rồi, sẽ không còn tự do tự tại thế này đâu.”
“Cha nói đúng.” Tô Nhược Cẩm mỉm cười, đứng dậy, “Trời không còn sớm nữa, cha ngủ sớm đi, con cũng về viện ngủ đây.”
Tô Ngôn Lễ gật đầu. Thời gian ở cùng con gái ngày càng ít, thật là không nỡ, hắn đứng dậy, đưa con gái ra đến cửa hình bán nguyệt, “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai dậy muộn cũng không sao.”
“Vâng, cha cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ngày hôm sau, Triệu Lan lại đến cùng Tô Nhược Cẩm, dẫn nàng ra ngoài dùng bữa và dạo phố.
Liên tục làm phiền hắn, Tô Nhược Cẩm có chút ngại ngùng: “Có ảnh hưởng đến công vụ của chàng không?”
Triệu Lan đáp, “Việc thành thân lặt vặt, mọi người đều hiểu, Thánh thượng cũng sẽ thể tất.”
Lấy cái cớ thành thân, hai người lại cùng nhau ra ngoài dạo phố du ngoạn.
Tô Tiểu Muội thấy ca ca rể tương lai không dẫn nàng theo, đôi môi nhỏ chu lên, “Mẫu thân, Tiểu Quận Vương lại dắt tỷ tỷ con đi chơi rồi.”
“Đừng nói bậy.” Trình Nghênh Trân trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đâu phải.” Tô Tiểu Muội thầm nghĩ, ta đâu phải trẻ con, chuyện của cha đã được giải quyết rồi, chính là đi chơi thôi.
“Bọn họ ra ngoài có việc.” Trình Nghênh Trân vừa lừa vừa dỗ, kéo tiểu nữ nhi về nhà.
Đầu tháng chín, thời tiết dần se lạnh, Triệu Lan đưa Tô Nhược Cẩm đến tửu lầu lẩu. Hai người vừa xuống xe ngựa, ở cửa lại bất ngờ gặp một nhà ba người Thượng Quan Dữ.
Thượng Quan Dữ thấy Triệu Lan và Tô Nhược Cẩm cũng vui mừng, “A Hòa, mau qua đây hành lễ.”
Tiểu đậu đinh Thượng Quan Tuế Hòa như một tiểu đại nhân, không nhanh không chậm bước đến hành lễ, “A Hòa bái kiến Quận Vương ca ca, A Cẩm tỷ tỷ.”
“Tiểu A Hòa ngoan.” Tô Nhược Cẩm vui mừng khôn xiết, liền cúi người bế tiểu đậu đinh lên, “Ngươi sao lại đáng yêu thế!”
Thượng Quan Dữ chắp tay vái chào Triệu Lan, “Bái kiến Tiểu Quận Vương.”
Tửu lầu lẩu là sản nghiệp của Triệu Lan, Triệu Lan làm chủ nhà, mời Thượng Quan Dữ cùng vào phòng riêng hạng Thiên ăn lẩu.
Trò chuyện một lúc, Tô Nhược Cẩm mới biết, Chung Uyển Huệ hiếm khi trở về, Ninh phu nhân không nỡ để con gái về, liền lấy chuyện hôn sự của Triệu Lan và Tô Nhược Cẩm làm cớ để giữ cả nhà ba người bọn họ lại, đợi đến tháng mười sau khi Triệu Lan thành thân rồi mới quay về.
“Sớm đã nghe nói lẩu của Văn Thăng Tửu Lầu rất ngon, liền dẫn A Huệvà A Hòa đến nếm thử.”
Đều là người quen, lại có tiểu đậu đinh đáng yêu, mọi người ăn uống rất vui vẻ. Ăn được nửa chừng, có một tiểu tư đứng ở cửa, “Song Quản Sự, Dĩnh Nam Quận Vương và phu nhân nghe nói chủ tử đang dùng bữa ở đây, muốn đến chào hỏi một tiếng, ngài xem…”
Triệu Lan liếc nhìn Tô Nhược Cẩm.
Chung Uyển Huệ vừa nghe thấy người lạ đến, lập tức căng thẳng kéo c.h.ặ.t t.a.y áo Thượng Quan Dữ, lập tức có ý muốn rời đi.
Song Thụy liếc nhìn chủ tử, lập tức nói với tiểu tư ở cửa, “Lập tức sắp xếp cho Dĩnh Nam Quận Vương và phu nhân phòng riêng tốt nhất.”
“Dạ, Song Quản Sự.” Tiểu tư lui xuống.