Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 378



Cảnh Nguyên Đế ngồi trên long ỷ cao ngất, nhìn xuống quần thần. Có người im lặng không nói, có người “phẫn nộ sục sôi”, nhưng không một ai lên tiếng vì vị Thị lang mới nhậm chức.

Người lạnh nhạt nhìn một lượt, đột nhiên nhếch mép cười: “Còn chuyện gì khác không?”

Vị Ngự sử nước bọt văng tung tóe kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh Nguyên Đế ôn hòa. Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt ôn hòa ấy trở nên sắc bén, khiến hắn theo bản năng lùi lại.

Khi hắn nhận ra sự thất thố và chỉnh lại tư thế, đế vương lại trở về dáng vẻ ôn hòa như thường ngày, đứng dậy chậm rãi rời đi, bỏ mặc lời can gián của hắn: “Thánh…”

“Hết việc bãi triều—” Tiếng xướng của Đại thái giám vang vọng khắp đại điện.

Một canh giờ sau, trong Ngự thư phòng, mật thám đến bẩm báo: “Bẩm Thánh thượng, đúng như Triệu Tiểu Quận vương đã nói, những người đến mua áo bông đều là bách tính nghèo khổ tầng lớp thấp nhất, bọn họ hoặc là dốc hết gia tài, hoặc là vay mượn vài chục văn tiền để mua những chiếc áo bông bị chọc rách, giẫm bẩn, tuyệt nhiên không còn người giàu có trở lên đi tranh giành những món đồ giữ ấm tả tơi, bẩn thỉu nữa.”

Cảnh Nguyên Đế nghe xong, dường như thở phào nhẹ nhõm, khẽ thốt ra ba chữ: “Vậy thì tốt.”

Đại thái giám nhận thấy Hoàng đế đã thả lỏng, cả người lộ vẻ mệt mỏi, vội vàng cẩn thận tiến lên xoa bóp vai và lưng cho ngài: “Thánh thượng, Hộ bộ đã liên kết với các thương gia, quyên góp lương thực và vật phẩm cho bách tính trong mùa đông khắc nghiệt này, mùa đông năm nay hẳn sẽ không có người c.h.ế.t vì đói rét nữa.”

Cảnh Nguyên Đế im lặng, dường như chìm vào suy tư. Ngay khi Đại thái giám tưởng ngài đang chợp mắt, ngài đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngày kia là đại hôn của A Lan?”

“Vâng, Thánh thượng.”

Ngài từ từ ngẩng mắt lên, ánh nhìn dường như xuyên qua cánh cửa Ngự thư phòng, hướng ra ngoài hoàng thành: “Đến ngày đó, Trẫm cũng sẽ đi chung vui vậy.”

Đại thái giám kinh ngạc trợn tròn mắt: “Thánh thượng”

“Chuẩn bị đi.”

“Vâng vâng…” Đại thái giám kích động như chính mình đại hôn, vui mừng nịnh nọt: “Nếu Tấn Vương và Tiểu Quận vương mà biết, chắc chắn sẽ mừng rỡ vô cùng, nô tỳ sẽ lập tức loan báo tin tốt này đến Tấn Vương phủ.”

Hắn xoay người định đi sắp xếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chậm đã”

“Thánh thượng?” Đại thái giám thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đã hiểu sai ý ngài.

Cảnh Nguyên Đế suy nghĩ một lát: “Ban cho Tô Thị lang phủ một tấm biển hiệu.”

Đại thái giám lúc này mới thật sự chấn động. Thánh thượng tại vị sáu năm, ngoại trừ ban biển hiệu cho các tự miếu, thư viện, chưa từng ban cho bất kỳ quan chức thần tử nào dưới quyền. Đây đúng là vinh dự cực lớn!

Hoàng đế ban biển hiệu, muốn thông qua tấm biển hiệu này để nói cho thiên hạ biết rằng, nếu muốn thăng quan phát tài dưới trướng ngài, thì hãy làm những việc thiết thực vì dân như Tô đại nhân. Ngài cần những vị quan thực tài, có năng lực để chấn hưng giang sơn xã tắc của mình.

Khoảnh khắc này, ánh mắt Cảnh Nguyên Đế chưa bao giờ kiên định đến thế, ẩn dưới vẻ ôn hòa là hoài bão hùng tâm muốn lưu danh sử sách.

Từ đầu hẻm đến nhà Hình Bộ Thị lang, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ lớn treo cao, toát lên vẻ hỉ khí tưng bừng.

Láng giềng Tiết Xương Thành đã ở lại Tô gia từ hôm qua. Con gái đại hôn, Tô Ngôn Lễ đã mời ông mang theo mạc liêu để tiếp đãi các quan viên từ tứ phẩm trở xuống. Tô Ngôn Tổ, với thân phận Phò mã, được mời đến để tiếp các quan viên từ tam phẩm trở lên, cùng một số thành viên tông thất đến chúc mừng.

Bà con Tô gia hoặc những người không có chức quan thì do Tô Yến Gia tiếp đãi.

Yến tiệc bắt đầu từ trưa ngày trước đại hôn. Ban đầu định bày ba mươi sáu bàn, nhưng chỉ nửa canh giờ trước khi bày bàn, người từ Hoàng cung đến, ban một tấm biển hiệu Tô phủ kim quang lấp lánh, suýt làm chói mắt người ta.

Mọi người đều kinh ngạc.

Tô Nhược Cẩm cũng giật mình. Không ban vàng ban bạc, lại ban một tấm biển hiệu? Chuyện áo bông kia lại được ngài để tâm sâu sắc đến vậy?

Bất kể người ta suy đoán lòng đế vương ra sao, nhưng tất cả đều hiểu một lẽ, đó là Hoàng đế muốn nâng đỡ Tô gia, nguyện ý ban cho họ vinh hiển tột độ.

Khi phu quân vui mừng kích động quỳ gối đón nhận biển hiệu, Trình Nghênh Trân cảm nhận được sự bất an của chàng. Nàng ghé sát vào con gái, nhìn con gái: “A Cẩm, vinh dự này…”

Tô Nhược Cẩm khẽ gật đầu: “Không sao đâu, nương.”

Con gái nói không sao, Trình Nghênh Trân liền cảm thấy an lòng, nụ cười chân thành lập tức nở rộ.