Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 393: Lạnh Mặt



Xe ngựa phóng nhanh như bay, rất nhanh đã về đến phủ đệ. Triệu Lâm mặt mày âm trầm, cùng Tạ Thanh Ngọc một trước một sau trở về tẩm thất nội trạch.

Nha đầu bà tử muốn tới hầu hạ, bị Triệu Lâm một ánh mắt liền xua đi hết. Bà tử cuối cùng rời đi run rẩy đóng cửa lại.

Cửa vừa khép lại, Triệu Lâm liền vươn tay kẹp chặt cằm Tạ Thanh Ngọc: “Đừng có ỷ vào nương nương mà ta không dám động vào ngươi.”

“Vậy ngươi động đi!” Tạ Thanh Ngọc vẻ mặt khiêu khích: “Ta đây đang đợi đấy!”

Một người đỏ mặt như muốn ăn thịt người, một người hai mắt phun lửa.

Hai người mắt đối mắt, không ai chịu lùi bước, đều hận không thể xé xác đối phương thành tám mảnh.

Thật lâu sau, Triệu Lâm buông mạnh cằm Tạ Thanh Ngọc ra, xoay người mở cửa rồi ra khỏi tẩm thất.

Ngoài cửa, các nha đầu bà tử đều đứng dưới hành lang im như tờ, không dám động đậy.

“Từng đứa từng đứa đều c.h.ế.t hết rồi à, còn không mau cút vào đây.”

Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ vang lên, các nha đầu bà tử như trút cá xuống nồi, lũ lượt vào trong tẩm thất hầu hạ.

Khoảng nửa canh giờ sau, có nha đầu đứng ngoài cửa muốn hồi báo, Tạ Thanh Ngọc nhìn thấy liền nói: “Nói, chuyện gì?”

“Bẩm… bẩm phu… phu nhân, Quận Vương gia ngài ấy… ngài ấy… sau khi về thư phòng viện ngoài liền… liền…”

Tiểu nha đầu sợ đến mức “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt nữ chủ nhân. Những lời còn lại chưa nói ra, bất cứ ai cũng có thể hiểu được. Tạ Thanh Ngọc bưng chén trà lên, từ từ thưởng thức, như thể vừa nãy chẳng có tiểu nha đầu nào đến bẩm báo chuyện gì vậy.

Thời tiết nóng bức, về đến nhà người đầy mồ hôi, Tô Nhược Cẩm vội vàng tắm rửa một phen, rồi thay y phục mát mẻ đi ra.

Triệu Lan cũng đã tắm rửa xong, từ tiểu viện được dành riêng cho chàng ở Tô gia đi ra.

Thời điểm nóng nhất trong ngày cuối cùng cũng qua đi, mặt trời lặn về phía Tây, ráng chiều đầy trời, cảnh hoàng hôn đặc biệt đẹp.

Triệu Lan hỏi tiểu thê tử: “Tối nay ăn gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chàng muốn ăn gì?”

Thời tiết nóng thế này, trên đường về nhà, Tô Nhược Cẩm chợt nghĩ đến một món ăn nổi tiếng của Liêu Đông thời hiện đại – mì lạnh.

Trong những ngày hè oi ả, được ăn một bát mì lạnh thanh mát sảng khoái thì còn gì bằng để giải nhiệt.

Mì lạnh mỗi nơi có cách làm khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là món mì lạnh của một bộ tộc nào đó ở Liêu Đông thời hậu thế.

Đầu tiên, dùng nước lạnh ngâm mì khoảng mười phút để mì mềm ra. Đồng thời, chuẩn bị các nguyên liệu cần thiết như dưa chuột, rau mùi và trứng.

Thứ hai, pha chế nước dùng linh hồn của món mì lạnh. Cái này tùy theo khẩu vị mỗi người, có thể cay, chua, hoặc đậm đà, tóm lại hương vị nằm ở bát nước dùng thần thánh này.

Sau đó luộc mì, cho mì đã ngâm vào nước sôi luộc chín, rồi vớt ra xả lại với nước lạnh 3-4 lần để loại bỏ tinh bột thừa và giúp mì dai hơn.

Sau khi luộc xong, cho mì vào nước dùng thanh mát ướp lạnh bằng đá, rồi thêm dưa chuột thái sợi, mộc nhĩ thái sợi, trứng và rau mùi đã thái sẵn.

Cuối cùng, rắc một lượng vừng thích hợp lên trên mì, và rưới nước dùng đã pha chế. Như vậy, một bát mì lạnh thơm ngon đã hoàn thành.

Thư Đồng sai một tiểu tư, cùng nhau khiêng một cái bàn tròn lớn, đặt ở hành lang có gió lùa qua, trên đó bày đầy những bát mì lạnh đã múc sẵn.

Vừa nhìn đã thấy mát lạnh đến tận tâm can, Tô Tam Lang vui sướng như một đứa trẻ bảy tám tuổi, hận không thể vươn tay bưng ngay một bát lên ăn trước.

Chàng gọi: “Cha, tỷ phu, không ăn nữa mì sẽ vón cục, sẽ không ngon nữa đâu.”

Tô Ngôn Lễ ngẩng đầu mỉm cười với con rể: “Ván cờ này để lần sau ta đấu với ngươi vậy.”

Triệu Lan đứng dậy hành lễ: “Vâng, phụ thân.”

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn chìm vào đường chân trời, màn đêm buông xuống, Mao Nha cho người thắp đèn lồng, trong chớp mắt, xung quanh bàn ăn liền sáng bừng lên.

Tô Tam Lang ăn một bát chưa đủ, lại múc thêm một bát nữa: “A tỷ, cái này hơi giống mì lạnh, nhưng lại no bụng hơn.”

Tô Nhược Cẩm cười cười: “A đệ, vậy sau này tối nào tỷ cũng làm cho đệ một bát nhé.”

Tô Cam Chi:… A tỷ, tỷ đồng ý, tỷ phu cũng không đồng ý đâu, phải không?