Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 79: Tiểu Quán Nhà Họ Lỗ Khai Trương



Anh em nhà họ Tiết tổng cộng sáu người, nhưng thực tế chỉ có bốn anh chị em, trưởng tử nhà họ Tiết và con thứ tư nhà họ Tiết, một người sinh ra chưa đầy tháng đã yểu mệnh, một người còn chưa chào đời đã bị sẩy thai.

Bởi vậy, người ra ngoài tiếp khách chỉ có Tiết ngũ lang, hai người chị của y vẫn ở trong khuê phòng, mãi đến bữa ăn cũng không ra.

Có thể thấy, nhà họ Tiết giáo dưỡng con cái nghiêm khắc hơn so với các gia đình bình thường hiện nay, không biết là ý của Tiết đại nhân hay chủ ý của Tiết phu nhân.

Từ khoảng thời gian này mà xem, Tô Nhược Cẩm cảm thấy đó là chủ ý của Tiết phu nhân nhiều hơn, bởi vì Tiết đại nhân trước đây thường xuyên đi công tác, không mấy khi chăm lo được việc nhà.

Bữa cơm này... nói thế nào đây, chính là ý tứ thì đã đủ, nhưng ngon đến đâu thì cũng chỉ vậy mà thôi.

Về đến nhà, Tô Tam Lang cứ liên tục vỗ vào n.g.ự.c nhỏ, “Ai da da, may mà mẹ của Tiết ngũ lang không phải mẹ của con, nếu là mẹ của con, con chắc chắn sẽ biến thành lão tiểu tử mất!”

Mọi người trước tiên đều sững sờ, sau đó đồng loạt hoàn hồn lại, chẳng phải sao, Tiết ngũ lang tới nhà họ Tô đọc sách, lần nào cũng trầm ổn lễ độ hơn cả Tô Đại Lang, chẳng phải cứ như một lão tiểu tử ư.

Trình Nghênh Trân vươn tay vỗ vào con trai, “Thằng nhóc thúi, đừng nói bậy, nhà người ta là có gia quy, là thận trọng đó.”

Quá nghiêm khắc rồi!

Những đứa trẻ đã quen sống dưới sự thoải mái của vợ chồng Tô Ngôn Lễ nhất thời thực sự không thể chấp nhận được sự nghiêm khắc của Tiết phu nhân. Tuy nhiên, mỗi nhà có một cách sống riêng, đó không phải là chuyện Tô Nhược Cẩm cần bận tâm.

Sau bữa cơm này, Tiết lục nương lại thường xuyên đến tìm Tô Nhược Cẩm chơi, nhưng nàng thường phải đến tiệm, hai người ít khi gặp mặt, ngược lại, việc đó lại khiến nàng và Dương tứ nương thường xuyên gặp nhau, hai người liền chơi thân với nhau.

Giữa tháng bảy, tiệm nhỏ "liên kết" Tô Ký khai trương, đêm hôm đó, Tô Nhược Cẩm dẫn người nhà đến ủng hộ, một nhóm người lớn ngồi trước quầy hàng nhỏ, lập tức trở nên náo nhiệt.

Hương thơm thịt nướng bay khắp nơi, khiến những người xung quanh con hẻm đều theo hương tìm đến.

“Ể, ở đây có tiệm thịt nướng từ khi nào vậy?”

Thư Đồng cất tiếng cười lớn, “Chính là ngay khoảnh khắc tiểu quan nhân vừa ngửi thấy đây!”

Lời nói này dí dỏm, người trẻ liền mỉm cười.

Lỗ Đại Ni có mắt nhìn người, biết việc, lập tức lấy ra chiếc ghế đẩu xếp nhỏ, mời khách ngồi, “Tiểu quan nhân, thịt dê xiên, thịt ba chỉ xiên muốn mấy cái?”

Người trẻ tuổi nói, “Ngửi mùi này sao giống tiệm nhỏ trước Tương Quốc Tự vậy?”

Thư Đồng chỉ vào tấm biển gỗ bên cạnh: “Tiểu quan nhân mời xem đây——”

“Quả nhiên là Tô Ký!”

Lỗ Đại Ni kịp thời tạo thế: “Đúng vậy ạ! Tiểu quan nhân, chúng ta là quán ăn "liên kết" đầu tiên của Tô Ký.”

Hắn gọi mười xiên thịt dê và mười xiên thịt ba chỉ, người trẻ tuổi vừa ăn vừa tò mò hỏi, “Thế nào là "liên kết"?”

Lỗ Đại Ni có hỏi có đáp, hơn nữa đáp lại cũng khéo léo, một chữ không nên tiết lộ cũng không hé răng, nhưng lời lẽ vẫn tuôn ra không khiến khách cảm thấy lạnh nhạt.

Được đấy, Lỗ Đại Ni này!

Tô Nhược Cẩm nhìn hai vợ chồng Lỗ Chí Điền đang cắm cúi nướng thịt vất vả, Lỗ Nhị Ni trầm lặng không nói lời nào đưa xiên thịt cho khách, lại nhìn Lỗ Đại Ni hoạt bát, tháo vát, người chăm chỉ có rồi, người biết chào hỏi cũng có rồi, phối hợp rất tốt, xem ra quán nhà họ Lỗ chắc chắn sẽ không tệ, nói không chừng còn có thể làm tinh xảo và lớn mạnh hơn.

Lòng Lỗ Đại Ni thực ra vẫn lo lắng, nàng vừa căng thẳng chào hỏi khách, vừa thầm nhìn về phía Tô nhị nương tử, chỉ sợ nàng không hài lòng mà không cho nhà mình làm nữa, lòng cứ thấp thỏm không yên.

Mãi đến khi thấy Tô nhị nương tử lén lút giơ ngón tay cái về phía mình, lòng nàng mới hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng, nụ cười trên mặt nàng lập tức rạng rỡ như hoa, sự tự tin bỗng chốc dâng trào, trong khoảnh khắc, cả người nàng như phát sáng, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Nụ cười của Thư Đồng chợt khựng lại.

“Thư Đồng thúc, chúng ta ăn xong rồi, trả tiền thôi!”

“A!” Thư Đồng che giấu sự bối rối mà quay đầu lại, “Không ngồi thêm lát nữa sao?”

Tô Nhược Cẩm bĩu môi!

Thư Đồng theo ánh mắt của tiểu chủ nhân nhìn sang, không biết từ lúc nào, trước quầy hàng nhỏ đã chật kín người, hắn như con châu chấu nhảy bật khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, vội vàng đưa ghế đẩu cho những vị khách đang xếp hàng, “Tiểu lang quân mời ngồi... mời ngồi...”

Tô Nhược Cẩm không để ý đến sự thay đổi của Thư Đồng, nàng bám lấy Tô Ngôn Lễ, “Cha, thế nào rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vừa giúp đỡ được người khác, lại vừa tự mình kiếm tiền.” Tô Ngôn Lễ mỉm cười ôn hòa, “Một mũi tên trúng hai đích, vô cùng khả thi.”

“Vậy cha muốn thưởng cho con thế nào đây?”

Tô Ngôn Lễ mắt đầy ý cười nhìn con gái, “Con đã bảy tuổi rồi đấy!”

Bảy tuổi không cùng chiếu.

Ta đi!

Tô Nhược Cẩm rũ cái đầu nhỏ xuống, nghĩ nghĩ rồi không chịu thua ngẩng đầu lên, “Cha, tuổi mụ không tính!”

“Ừm...” Tô Ngôn Lễ cảm thấy hình như có chút lý lẽ.

Thật không chịu nổi! Trình Nghênh Trân lườm đôi cha con đang quấn quýt nhau, nhỏ giọng nói, “A Cẩm, muốn cha con bế, cũng phải đợi về đến nhà, bây giờ nhiều nhất là dìu con thôi.”

Đề nghị của nương hình như không tồi, nàng nhe răng cười, một tay dìu cha, một tay dìu mẹ.

Một gia đình ba người hòa thuận êm ấm.

Tô Tam Lang không chịu nữa, liền há miệng khóc lớn: “Cha... cha...”

Tô Ngôn Lễ quay đầu lại: ... Nghĩ đến con gái liền quên mất con trai, hình như không phải một người cha tốt!

Vài giây sau, Tô Tam Lang bò trên vai cha, làm mặt quỷ với chị gái.

Tô Nhược Cẩm: ... Một cỗ thôi thúc muốn đánh tên nhóc con này.

Tô Đại Lang nhìn đứa em gái và em trai đang tranh giành tình cảm, lắc đầu bật cười.

Tô Nhược Cẩm thấy ca ca cô đơn, liền buông tay cha ra, nắm lấy tay ca ca, “Ca ca, ta chơi với ca ca, không chơi với cái tên Tô Tam thúi đó đâu.”

Tô Tam Lang bĩu môi, lại sắp khóc, bị Trình Nghênh Trân trừng mắt, “Đừng có được lợi rồi còn làm bộ ngoan hiền.”

Tô Tam Lang ngoan ngoãn nuốt ngược tiếng khóc sắp bật ra.

Nhà họ Lỗ sao lại dám nhận tiền của đông gia chứ, Lỗ Đại Ni cứ liên tục đẩy ra, “Lẽ ra chúng ta phải mời khách chứ...”

Thư Đồng bị bàn tay mềm mại của tiểu nương tử đẩy, cả người y thiếu chút nữa là đỏ bừng như con tôm luộc, nhưng vẫn phải cứng rắn nói, “Nhị nương tử nhà ta nói rồi, ngày đầu tiên khai trương, cho dù chỉ một đồng cũng phải nhận, đây là điềm lành.”

Thấy tiểu nương tử nhất quyết không chịu, đành phải đặt thỏi bạc vụn lên bàn, rồi quay người bỏ chạy, chạy được vài bước, lại không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại.

Ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt của đại nương tử nhà họ Lỗ.

Mặt y lại nóng bừng, vội vàng quay đầu đuổi theo chủ nhà.

Lỗ Đại Ni cảm thấy ánh mắt bị thiêu đốt, tim nàng đập mạnh, vành tai nàng lập tức đỏ bừng.

“Thêm mười xiên thịt ba chỉ...”

“Ồ, tới đây!”

Lỗ Đại Ni luống cuống vội vàng đi thêm xiên thịt cho khách.

Trong đêm tối lấp lánh ánh lửa thế này, tình ý của người trẻ tuổi cứ thế lan tỏa trong khói lửa.

Nguyên liệu trên quầy thịt nướng trước cửa Tô Ký cũng đã bán hết sạch, những người muốn ăn đành thất vọng quay lưng rời đi, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Biết thế ra sớm hơn, hết sạch rồi!”

Đại Thạch và biểu tỷ Hương Quế dọn dẹp đồ đạc, sau một hồi bận rộn cuối cùng cũng tắm rửa xong, Hương Quế ngồi ở cửa phòng, tựa vào khung cửa, ngắm trăng, ngắm sao, mặc cho gió đêm thổi khô mái tóc ướt, tận hưởng khoảnh khắc an yên thuộc về riêng mình.

Bước theo gió đêm, Hoa Bình từ bên ngoài trở về, hắn ta chưa bao giờ đi bằng cửa, luôn nhẹ nhàng nhảy vọt một cái, lặng lẽ đáp xuống.

Người trong tiệm Tô Ký đều không biết hắn ta ra ngoài từ khi nào, lại càng không biết hắn ta trở về khi nào.

Hương Quế hình như nghe thấy tiếng gió thổi, quay đầu nhìn về phía cửa vòm nguyệt động ở bức tường ngăn, ngoài những ngọn cây đung đưa, chẳng có gì cả!