Ngày Tháng Mưu Sinh Của Con Gái Tiểu Quan Kinh Thành

Chương 81: Gặp Lại



“Nhà người ta là vương phủ, còn thiếu vài quả nho sao?” Tô Nhược Cẩm tìm lý do cho sự bất cẩn của mình.

Lần này đến lượt phụ thân Tô trợn mắt nhìn con gái: “Người ta có là chuyện của người ta, tiểu Quận vương kia từng vì chúng ta mà trói kẻ ác bá, vả lại, không phải con nói bà Từ kia không dám đến gây sự cũng là vì nể mặt tiểu Quận vương đó sao?”

Phải làm sao đây? Chẳng lẽ đã đắc tội với vị đại thần kia rồi?

Phạm Yến Gia à Phạm Yến Gia, ngươi chưa ăn nho bao giờ sao, còn mang đến học đường mà ăn, giờ thì hay rồi, hại ta đắc tội với người ta.

Mà cũng không thể oan uổng Phạm Yến Gia. Nho là một thứ quả quý hiếm. Tiểu tư của hắn xem đó là thứ tốt đẹp mang theo bên mình, nếu tiểu chủ nhân có khát hay đói mà lấy ra dùng thì cũng rất thể diện.

Tô Nhược Cẩm vẻ mặt lo lắng: “Cha, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tô Ngôn Lễ lại không giỏi giao thiệp, cũng không biết phải bù đắp thế nào. Nhất thời, hai vợ chồng thở dài nhìn nhau, lại bắt đầu tự trách.

“Dừng lại!” Tô Nhược Cẩm không chịu nổi nữa: “Cùng lắm thì ngày mai con đích thân mang đến tặng y.”

Tô Ngôn Lễ cảm thấy mình cũng có lỗi, hai ngày trước vợ con mang tặng đồ mà không hỏi han gì thêm: “Hay là để ta mang đi?”

Tô Nhược Cẩm phất phất bàn tay nhỏ: “Nào có chuyện lão sư mang đồ cho học sinh chứ, cứ vậy mà quyết định đi, con sẽ bảo Thư Đồng đưa con đi.”

Tô Ngôn Lễ và Trình Nghênh Trân nhìn nhau, thầm nghĩ, con gái muốn đến Tấn Vương phủ tặng lễ sao?

“Có cần viết thiếp mời không?” Một lúc lâu sau, Tô Ngôn Lễ vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Ta giúp con viết.”

Tô Nhược Cẩm lại phất bàn tay nhỏ: “Không cần phiền phức vậy đâu, cha mẹ cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ đưa được lễ đến tay tiểu Quận vương.”

Đưa bằng cách nào? Đưa đến đâu?

Trình Nghênh Trân muốn hỏi một câu, nhưng lại cảm thấy mình không nghĩ ra được chủ ý gì, cũng không dám nói rằng Tấn Vương phủ không phải nơi người thường có thể tùy tiện vào được, đành ngậm miệng. Nàng tin tưởng con gái, con gái nói có thể đưa đến thì chắc chắn sẽ đưa đến.

Món canh gà rừng sâm núi vốn thơm ngon tuyệt vời, vậy mà ăn đến cuối cùng lại trở nên vô vị!

Tiểu Quận vương à tiểu Quận vương, đều là do ngươi mà ra.

Nhưng Tô Nhược Cẩm không phải là người được tiện nghi còn làm bộ làm tịch. Nàng nhe răng cười một tiếng, tiểu Quận vương là vị đại thần của nhà họ Tô, nàng nhất định phải kính trọng, đúng vậy, kính trọng.

Khi Thư Đồng xin người gác cổng Quốc Tử Giám thông báo là muốn tìm tiểu Quận vương, nàng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi chuyện rồi.

Người gác cổng nhíu mày: “Ngươi không phải tiểu tư của Tô đại nhân sao? Sao lại tìm tiểu Quận vương?”

“Cái… này… cái kia… chính là…” Thư Đồng không biết bịa lý do gì nữa.

Tô Nhược Cẩm tiến lên cười nói: “Phụ thân ta có một quyển sách bỏ quên ở nhà, nghe nói là tiểu Quận vương muốn, chi bằng trực tiếp tặng cho tiểu Quận vương luôn.”

Lý do này thật hay.

Người gác cổng có chút nghi hoặc, nhưng đều là người quen nên cũng nể mặt, bèn vào trong tìm người.

Hôm nay đúng lúc Tô Ngôn Lễ đang giảng bài cho các học sinh, người gác cổng thập thò ngoài cửa, ánh mắt chạm phải Tô Học sĩ, hắn khẽ mấp máy môi: “Con gái của ngài đến đưa sách!”

Tô Ngôn Lễ bước ra ngoài cửa.

Người gác cổng nói nhỏ: “Con gái của ngài nói muốn tìm Bình Dương Quận vương để đưa sách.”

Thì ra con gái lại lấy lý do này để tặng lễ! Đứa bé này…

Tô Ngôn Lễ gật đầu: “Vậy ngươi cứ gọi đi!” Vừa định vào học đường, lại quay người, nói khẽ: “Đừng nói là ai tìm, cứ nói có người tặng sách!”

Người gác cổng bị làm cho mơ hồ, phụ tử Tô Học sĩ đang làm gì vậy? Sẽ không phải lừa Quận vương ra ngoài rồi làm chuyện bất chính đấy chứ!

Tô Ngôn Lễ nín nhịn không nói, vẻ mặt nghiêm nghị: “Một quyển sách khá hiếm có.”

Khí thế phu tử của Tô Học sĩ bỗng trỗi dậy, dọa người gác cổng giật thót tim. Không ngờ Tô Học sĩ ôn hòa mà nghiêm nghị lên lại đáng sợ như vậy. Hắn hoảng loạn vội vàng quay vào trong gọi lớn: “Tiểu Quận vương, ngoài cửa có người đưa sách cho ngài, xin ngài ra nhận.”

Đưa sách?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các học tử trong học đường ngẩn người, sau đó ồ lên cười lớn.

Phạm Yến Gia lớn tiếng la làng: “Có phải tiểu nương tử nhà ai đó đưa túi thơm không?”

Con gái Tô Học sĩ tặng túi thơm cho tiểu Quận vương? Không thể nào! Người gác cổng kinh ngạc nhìn Tô Ngôn Lễ. Hay thật hay thật… không ngờ Tô Học sĩ lại là một Học sĩ như vậy sao?

Tô Ngôn Lễ xoa trán, xem cái đám nho này làm loạn kìa, tặng lễ gì chứ! Hắn quét mắt nhìn khắp phòng. Ánh mắt uy nghiêm, lập tức hù dọa tất cả học tử!

Trời ơi, không ngờ Tô Học sĩ lại có cả một mặt hung dữ như vậy?

Mọi người lập tức im lặng.

Tô Ngôn Lễ vẻ mặt nghiêm túc nói với tiểu Quận vương: “Triệu Tử Cẩn, ngươi ra ngoài một chuyến.”

Triệu Lan khẽ động mày.

Tô Học sĩ vẫn nhìn y.

Nhị thế tổ chán đời Triệu Lan trong lòng khẽ động, đứng dậy, trong lúc mọi người đều im như tờ đã ra khỏi Quốc Tử Giám. Y nhìn thấy Thư Đồng ở cửa, quả nhiên… lại nhìn thấy tiểu nha đầu đang đứng cạnh xe la, khóe miệng khẽ nhếch.

Quả thực đã đợi rất lâu, khi tâm trạng anh dũng như hy sinh của Tô Nhược Cẩm sắp bị bào mòn hết, tên nhị thế tổ kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Nàng vội vàng chạy vội bằng đôi chân ngắn cũn lại: “A Cẩm ra mắt tiểu Quận vương, tiểu Quận vương an tốt!”

Triệu Lan mười hai tuổi, thân hình cao hơn tiểu nha đầu tròn hai cái đầu, y nhìn xuống, cao quý lạnh lùng không nói một lời nhìn nàng.

Tô Nhược Cẩm chỉ có thể một mình diễn, nàng giơ cao chiếc giỏ tre xinh xắn: “Thời tiết nóng bức, Phùng thúc từ trong núi mang về ít nho dại, ta đã chọn những quả to nhất, ngon nhất để tặng cho ngài đó!”

Triệu Lan khẽ động mày, gần như không thể thấy được, nhưng y vẫn giữ vẻ mặt như thể ‘ngươi là ai ta có quen ngươi không’.

Trời ơi! Ngươi cái tên nhị thế tổ này, nếu không phải là một vị môn thần có thể trấn áp tiểu quỷ, Tô Nhược Cẩm đã muốn ném chiếc giỏ tre này đi rồi, muốn thì lấy không muốn thì thôi.

Nhưng Tô Nhược Cẩm là ai chứ! Kiếp trước không biết bao nhiêu vị giáp phương khó nhằn còn chưa làm khó được nàng, một tên tiểu hài tử cũng không làm khó được nàng. Nàng mỉm cười rạng rỡ ngọt ngào, giơ lên rồi thuận thế đưa cho Song Thụy, tiểu tư bên cạnh Triệu Lan.

Song Thụy lo lắng nhìn tiểu chủ nhân không dám nhận.

Tô Nhược Cẩm mặc kệ hắn có dám hay không, nàng kéo cánh tay Song Thụy, đeo chiếc giỏ tre vào: “Hơi chua chua ngọt ngọt, ướp lạnh thì ngon tuyệt.” Vừa nói vừa lùi về phía sau, sau đó như có chó đuổi mà trèo lên xe la.

Nàng ra hiệu cho Thư Đồng, mau chóng đi thôi. Không đi nữa, có thể bị tên nhị thế tổ này đóng băng c.h.ế.t mất.

Thư Đồng cẩn thận trèo lên xe la, sau đó giơ roi quất: “Giá——”

Trong chớp mắt, hai chủ tớ đã cao chạy xa bay!

Song Thụy: …

Hắn nhìn chiếc giỏ tre đang đeo trên cánh tay, lại nhìn tiểu chủ nhân vẫn nhìn theo chiếc xe la đã đi xa mà không hề nhúc nhích.

Phụ tử Tô Học sĩ đây là đến bù lễ sao? Nhưng cho dù có bù thế nào thì cũng là đã chậm trễ rồi, hay là…

Song Thụy hạ chiếc giỏ xuống: “Vài quả nho thối, ai mà thèm.” Hắn làm bộ muốn ném.

Triệu Lan u u nhìn qua.

Song Thụy nịnh nọt cười: “Tô Nhị nương tử cũng đáng yêu đấy chứ, hay là… chúng ta cứ giữ lại đã?”

Triệu Lan liếc nhìn những quả nho to tròn tím đen, chắc chắn là giữ lại để tự mình ăn rồi, hừ!

Y đây cũng coi như là cướp đoạt món ngon từ miệng người khác rồi nhỉ! Nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Triệu Lan lại nhếch lên.

Y quay người, áo bào phất phơ, phiêu dật như gió lay!

Trong xe la, Thư Đồng không ngừng càm ràm: “Chẳng trách Nhị nương tử ngài không nhớ nổi tiểu Quận vương, với cái dáng vẻ lạnh băng có thể đóng băng c.h.ế.t người như thế, ai mà dám nhớ đến y chứ!”

Tô Nhược Cẩm phụ họa: “Chính là vậy đó!” Nàng vỗ vỗ lồng n.g.ự.c nhỏ của mình, vừa rồi không phải là sợ c.h.ế.t khiếp rồi sao, rõ ràng là một thiếu niên nhỏ như vậy, nàng sợ y làm gì chứ! Thật là quái gở mà.