Ngày Tôi Rời Đi

Chương 1: 1



Tôi và Lệ Đằng là thanh mai trúc mã, là đôi kim đồng ngọc nữ trong khu tập thể.  

Từ nhỏ, anh ta thường nói với tôi: "Uyển Uyển, anh sẽ luôn bên em, mãi mãi bảo vệ em."  

Nhưng sau này...  

Anh ta lại đứng bên cô em gái nuôi, nhìn tôi với ánh mắt chán ghét: "Hứa Uyển, cô thật cứng đầu ngu ngốc, từ nay tôi không muốn thấy cô nữa!"  

Tôi cười khổ: "Được, như anh mong muốn."  

Chỉ sau một đêm, tôi dâng mình cho đất nước, biến mất không dấu vết.  

Vậy mà Lệ Đằng lại phát điên, quỳ trên mặt đất tuyệt vọng khóc lớn: "Uyển Uyển, anh sai rồi, em về đi, có được không?"  

1

Mùa thu năm 1986.  

Buổi chiều ở Đại học Thanh Bắc yên ắng đến lạ thường.

Lúc tôi rời khỏi khu ký túc xá giảng viên, bầu trời lác đác vài hạt mưa nhỏ.  

Giáo sư Hồ tiễn tôi đến cổng sau của trường, chân thành nói: "Tiểu Uyển, thầy biết em có thiên phú trong lĩnh vực hóa học, nhưng thầy không khuyến khích em tham gia kế hoạch Liêu Nguyên."  

"Dù kế hoạch này không phải bí mật quân sự, nhưng nó là một thí nghiệm mang tính khép kín."  

"Thí nghiệm này ít nhất phải mất mười năm, có khi còn lâu hơn, thậm chí là tiêu tốn cả đời."  

"Em vẫn còn trẻ, mới 23 tuổi, còn rất nhiều cơ hội để tỏa sáng ở những nơi khác, không nhất thiết phải hy sinh như thế này."  

Tôi lắc đầu: "Giáo sư Hồ, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em tình nguyện."  

Giáo sư Hồ thở dài: "Tiểu Uyển, con bé này, tính cách em quá cố chấp rồi, vẫn nên về bàn bạc kỹ với gia đình thêm đi."  

Gia đình?  

Tôi còn có gia đình sao?  

Dù có, cũng chẳng khác gì không có.  

Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng.  

Tôi định từ chối, nhưng Giáo sư Hồ lại lên tiếng: "Tiểu Uyển, đừng vội quyết định, thầy tạm giữ đơn xin tham gia của em, đợi khi nào em suy nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm thầy."  

Nói xong, thầy không chờ tôi đáp lại mà xoay người rời đi.  

Nhìn theo bóng lưng thầy khuất dần, lòng tôi chợt dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp.  

Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe Jeep quân sự màu xanh lục quen thuộc đậu bên đường...  

Dòng cảm xúc ấy lập tức vụt tắt.

2

Kính xe từ từ hạ xuống, gương mặt tuấn tú mang theo nét xâm lược mạnh mẽ của Lệ Đằng hiện ra.  

Ánh mắt anh ta sắc bén như chim ưng, lạnh lẽo nhìn tôi: "Hứa Uyển, sao em lại ở đây?"  

Tôi há miệng, theo bản năng muốn giải thích.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bỗng một gương mặt xinh đẹp vội vàng ló ra từ phía sau Lệ Đằng: "Chị, đừng trách anh Lệ Đằng, bọn em tìm chị suốt cả buổi mà không ngờ chị lại chạy đến đây."  

Là Hứa Lộ, đứa con gái được cha mẹ nhận nuôi, cũng là em gái nuôi của tôi.  

Mười năm trước, tôi bị lạc khi đi dạo phố, bị bọn buôn người bắt cóc bán vào vùng núi xa xôi, gả cho một kẻ ngốc làm vợ.  

Cùng bị bán đến đó còn có Hứa Lộ.  

À không, khi ấy cô ta vẫn còn tên là Hà Chiêu Đệ.  

Hà Chiêu Đệ không phải bị bắt cóc, mà chính cha mẹ ruột của cô ta vì trọng nam khinh nữ đã bán cô ta cho bọn buôn người.  

Lúc Lệ Đằng vượt núi băng rừng, gian khổ trăm bề tìm được tôi, Hà Chiêu Đệ đột nhiên quỳ sụp xuống trước chúng tôi, khóc lóc cầu xin được cứu.  

Ban đầu, Lệ Đằng không định quan tâm.  

Nhưng tôi lại mềm lòng, đưa cô ta về nhà.  

Thật không ngờ rằng,  cô gái tôi nhất thời động lòng cứu giúp lại trở thành cơn ác mộng suốt mười năm qua của tôi.  

Cha mẹ tôi, người tôi thích, tất cả những gì tôi có, đều bị cô ta cướp mất.  

Bây giờ tôi đã rời khỏi nhà họ Hứa, chật vật mưu sinh bên ngoài.  

Còn Hứa Lộ lại chiếm lấy thân phận của tôi, trở thành cô cả nhà họ Hứa, sống sung sướng an nhàn.  

Nhìn gương mặt xinh đẹp kia, tôi chỉ thấy buồn cười châm chọc.  

Mười năm trước, cô ta gầy gò đen nhẻm, trông chẳng khác gì que củi khô.  

Bây giờ có thể sống sung túc thế này, công lao của ân nhân cứu mạng như tôi không hề nhỏ.  

Vậy mà cô ta lại vô ơn bội nghĩa, đúng là đồ lòng lang dạ sói.  

Tôi không muốn quan tâm đến loại người như thế.  

Nhưng cô ta lại không biết điều, cố tình ba hoa bịa chuyện: "Chị ơi, ông lão ban nãy là ai thế? Nhìn ông ta ăn mặc rách rưới như vậy, không phải là lao công của Đại học Thanh Bắc đấy chứ?"

"Chị, em biết chị thiếu tiền, nhưng dù thế cũng không thể vì tiền mà làm chuyện trái với lương tâm được, nếu không cha mẹ sẽ lo lắm đấy!"  

Sắc mặt Lệ Đằng lập tức thay đổi, nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.  

"Câm miệng! Không biết gì thì đừng có nói bậy!"  

Tôi không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ ân sư của mình, lập tức phản bác lại.  

Hứa Lộ lập tức làm ra vẻ tội nghiệp đáng thương: "Chị ơi, em chỉ quan tâm chị thôi mà, sao chị lại hung dữ với em như vậy?"  

Chiêu này rất có tác dụng với Lệ Đằng.  

Gương mặt vốn đã lạnh lùng của anh ta nay lại càng thêm băng giá.  

"Hứa Uyển, đủ rồi đấy! Tiểu Lộ không nợ em gì cả!"  

Ha, không nợ tôi?  

Tôi không nhịn được cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: "Lệ Đằng, anh không nghe thấy vừa rồi cô ta nói gì sao?"

"Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, anh thực sự nghĩ tôi là loại người như vậy à?"  


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com