"Ông bà chủ, bên ngoài có hai vị khách, nói là hiệu trưởng Vương của Đại học Thanh Bắc và Giáo sư Hồ, họ đến đây có việc quan trọng."
Nghe vậy, Hứa Lộ lập tức đắc ý: "Đấy thấy chưa! Chắc chắn là Hứa Uyển mạo danh sinh viên Đại học Thanh Bắc, bị phát hiện nên người ta tìm tới cửa!"
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mạo danh? Hứa Uyển là học trò của tôi, con bé mạo danh cái gì?!"
Giáo sư Hồ mặt lạnh băng bước vào.
Đi sau ông chính là hiệu trưởng Vương của Thanh Bắc, người mà cả nước đều từng thấy qua trên báo chí.
Cả nhà họ Hứa sững sờ.
Chẳng lẽ... Hứa Uyển thật sự đỗ vào Thanh Bắc?
Giáo sư Hồ vừa bước vào, ánh mắt lập tức khóa chặt trên người Hứa Lộ.
"Cô là con nuôi của nhà họ Hứa? Vừa rồi chính cô nói chuyện đúng không? Vì cô, cha mẹ ruột của Hứa Uyển đuổi con bé ra khỏi nhà, chỉ để bồi dưỡng một đứa con gái ‘ưu tú’ như cô."
"Không biết bây giờ cô đang làm gì?"
Mặt Hứa Lộ đỏ bừng.
Năm đó, cô ta thi trượt đại học, chỉ vào được một trường làng. Sau này, chaHứa chạy chọt giúp cô ta có một công việc trong văn phòng phường, lương không cao nhưng nhàn hạ.
Nếu so với người bình thường, công việc này đã rất tốt.
Nhưng trước mặt Giáo sư Thanh Bắc, Hứa Lộ á khẩu.
Thấy con gái nuôi bị vặn hỏi, cha Hứa tỏ vẻ không vui: "Giáo sư Hồ, hôm nay ông và hiệu trưởng Vương đến đây là có chuyện gì? Không lẽ là để gây khó dễ cho con gái tôi?"
Mẹ Hứa cũng ôm chặt lấy Hứa Lộ, che chở như gà mẹ bảo vệ gà con.
Thấy cảnh này, Giáo sư Hồ không nhịn được bật cười lạnh.
"Hừ, đúng là nực cười. Con ruột thì không cần, lại đi cưng chiều con nuôi."
"Bảo sao Hứa Uyển không muốn về nhà, hóa ra các người thiên vị đến mức này!"
Mẹ Hứa tức giận: "Giáo sư Hồ! Có phải Hứa Uyển lại mách với ông không? Ông không hiểu chuyện thì đừng nói bừa! Ông biết nó xấu xa thế nào không? Nó đã hại con gái tôi bao nhiêu lần rồi! Nếu nó trong sạch, tại sao lại trốn tránh chúng tôi? Ông gọi nó ra đây đi! Chúng ta đối chất xem nó có phải kẻ hai mặt không!"
Vẻ mặt lạnh lùng của Giáo sư Hồ bỗng chốc trở nên sững sờ.
"Cái gì? Các người... không biết con bé đi đâu?"
"Không phải con bé đã nói cho các người biết chuyện đó sao?"
"Chuyện gì cơ? Cô ấy đi đâu?"
Từ đầu đến giờ vẫn im lặng, Lệ Đằng cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cả nhà họ Hứa, Giáo sư Hồ bỗng đỏ mắt.
"Hứa Uyển con bé này... nó đã chịu bao nhiêu ấm ức..."
"Vậy mà ngay cả một chuyện quan trọng như thế, nó cũng không nói với người nhà..."
Giáo sư Hồ nghẹn ngào, nói không nên lời.
Lúc này, hiệu trưởng Vương đứng ra, lấy từ cặp tài liệu ra một lá cờ khen thưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hứa Uyển là sinh viên xuất sắc của Đại học Thanh Bắc. Lần này, em ấy tình nguyện tham gia "Kế hoạch Liêu Nguyên", lập công lớn. Nhà trường đặc biệt làm cờ khen thưởng, tôi và Giáo sư Hồ đại diện mang đến trao cho gia đình."
Cha Hứa vẫn chưa hiểu rõ: "Kế hoạch Liêu Nguyên là gì?"
Hiệu trưởng Vương giải thích sơ lược: "... Một thí nghiệm hóa học dài hạn, không tiện tiết lộ cụ thể."
Mẹ Hứa nóng nảy: "Vậy nó đang ở đâu? Chúng tôi có thể đi thăm không?"
Hiệu trưởng Vương lắc đầu: "Không được. Thí nghiệm diễn ra sâu trong sa mạc, một khi đóng cửa phòng thí nghiệm thì không thể ra ngoài."
Lệ Đằng vội hỏi: "Vậy... khi nào cô ấy mới trở về?"
Hiệu trưởng Vương thở dài: "Ngắn thì mười năm, dài thì cả đời... cũng có thể không bao giờ về nữa."
Cả căn phòng chấn động như có tiếng sét đánh ngang tai.
12
Sau khi hiệu trưởng Vương và Giáo sư Hồ rời đi, phòng khách nhà họ Hứa chìm vào sự tĩnh lặng kéo dài.
Cha Hứa cúi đầu, giọng khàn đặc: "Con bé... tại sao không nói với chúng ta một tiếng?"
Không ai trả lời ông.
Mẹ Hứa ngồi thất thần trên ghế, ánh mắt dán chặt vào trần nhà, không còn tiêu cự.
Hứa Uyển từng là đứa con gái bảo bối mà bà nâng niu trong lòng bàn tay. Nhưng không biết từ bao giờ, trọng tâm của bà đã lệch về phía Hứa Lộ. Để rồi mỗi khi nhắc đến Hứa Uyển, phản ứng đầu tiên của bà chỉ còn là chán ghét.
Nhưng dù vậy... Hứa Uyển vẫn là con gái của bà.
Giây phút biết tin con bé có thể sẽ không bao giờ trở về, bà bỗng thấy trái tim mình rơi xuống vực thẳm, chẳng còn thiết tha bất cứ thứ gì nữa.
__
Lệ Đằng đứng lặng tại chỗ, thơ thẩn rất lâu.
Trong đầu anh ta cứ mãi hiện lên hình ảnh Hứa Uyển ngâm mình dưới nước, ánh mắt nhìn anh ta trong tuyệt vọng.
Lạnh lẽo, bi thương.
Nếu biết đó là lần cuối cùng họ gặp nhau, dù có liều mạng, anh ta cũng sẽ cứu cô lên.
Nhưng không còn cơ hội nữa.
Cô chắc hẳn rất thất vọng về anh ta.
Đến cả giây phút rời đi, cô cũng không thèm nói lời từ biệt.
Rõ ràng họ thích nhau, rõ ràng đã thấu hiểu lòng nhau...
Vậy tại sao...
Tại sao lại đi đến bước đường này?
__
Thấy bầu không khí nặng nề, Hứa Lộ không nhịn được nữa.
"Cha mẹ, anh Lệ Đằng, mọi người đừng buồn nữa mà. Cho dù chị ấy có tham gia cái kế hoạch kia, nhưng chị ấy vẫn chưa giải thích tiền ở đâu ra!"