Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 183



Nắm đ.ấ.m cyberpunk của Phong Linh đã siết chặt, đôi chân đen như than của Lục Nhung cũng đã nhấc lên.

 

Tùy Thất ngước mắt nhìn về phía hai người, lắc đầu.

 

Đây là một cơ hội.

 

Ở lại phòng quan sát được giám sát chặt chẽ này tiếp tục làm vật thí nghiệm, chỉ có con đường c.h.ế.t.

 

Rời khỏi nơi này, mới có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thu thập thêm nhiều thông tin hơn.

 

Hiểm cảnh chưa chắc đã là đường cùng, mà cũng có thể là cơ hội để phá cục.

 

Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm không thể chịu đựng được, cô cũng có cách để thoát ra trước khi bị tổn thương.

 

Trợ lý robot lấy ra một dải vải trắng rộng bằng ba ngón tay, bịt kín mắt Tùy Thất.

 

Sau đó lại đặt cô nằm thẳng thớm, dùng ga giường trắng phủ kín cô từ đầu đến chân.

 

Rất nhanh, Tùy Thất như một xác c.h.ế.t không còn sức sống, bị đẩy ra khỏi phòng quan sát.

 

Lục Nhung và Phong Linh lộ vẻ lo lắng, nhưng không thể làm gì.

 

Tùy Thất bị đẩy đi qua vô số khúc quanh, đi hơn mười mấy lần thang máy.

 

Sau khi bánh xe kim loại ở chân giường lăn trên mặt đất nhẵn bóng gần mười phút, cuối cùng cũng dừng lại.

 

"Cairo, lại gặp nhau rồi, đây là người thứ ba được gửi đến trong tháng này rồi nhỉ."

 

Cùng với mùi hoa hồng ngào ngạt, một giọng nữ du dương truyền đến từ phía trên đầu Tùy Thất.

 

"Irina." Giọng của trợ lý robot khiêm tốn mà cung kính: "Có thể giải sầu cho quan y Raion là vinh hạnh của tôi."

 

Irina nắm lấy tay kéo bên hông giường: "Được rồi, tôi đưa người vào trước đây."

 

"Cộp, cộp, cộp."

 

Giày cao gót chạm xuống đất, phát ra những tiếng động giòn giã ngắn ngủi.

 

Càng đi về phía trước, mùi hoa hồng nơi chóp mũi Tùy Thất càng nhạt đi, thay vào đó là mùi m.á.u tanh ngày càng nồng nặc, và mùi thơm kỳ lạ của thức ăn.

 

Hai mùi vị kỳ dị hòa lẫn vào nhau, quấn lấy khoang mũi của Tùy Thất, khiến người ta buồn nôn.

 

Chiếc giường dưới thân dừng lại, dải vải trắng trên mắt Tùy Thất được tháo ra, tiếng "cộp cộp" của giày cao gót dần đi xa.

 

Tùy Thất nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục, tiếng nức nở rất khẽ, cùng với tiếng hít thở mơ hồ.

 

Cô mở mắt ra, ánh sáng trước mắt rất tối.

 

"Chào mừng em, món đồ chơi thứ 199 của tôi."

 

Giọng nam khàn khàn mang theo ý cười, âm điệu nhẹ nhàng nhưng kỳ quái.

 

Giọng nói rất gần, Tùy Thất quay đầu nhìn, lại đối diện với một khuôn mặt méo mó biến dạng ở cự ly gần.

 

Mắt đối phương trợn to, đồng tử vô hồn giãn ra, khóe mắt gần như sắp rách toạc.

 

Miệng đối phương đau đớn há to rồi co giật, trong cổ họng vang lên tiếng thở dốc đứt quãng.

 

Bụng bị rạch ra, một đôi tay móc lấy trái tim vẫn đang đập của đối phương.

 

Ánh mắt cứng đờ của Tùy Thất không khống chế được nhìn theo đôi tay nọ.

 

Cô thấy một đôi mắt đỏ như m.á.u đang phấn khích lạ thường.

 

Mái tóc dài ngang vai màu nâu đỏ và chiếc khẩu trang trắng che đi phần lớn khuôn mặt của anh ta, nhưng khó mà che được vẻ điên cuồng của người này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh ta nâng niu trái tim còn đang đập kia, thưởng thức một lát, sau đó giơ tay ném vào nồi nước đang sôi ùng ục ở phía sau.

 

Bên trong đã chứa đầy một nồi thịt.

 

Mùi thịt kỳ lạ xộc vào khoang mũi, Tùy Thất lập tức nôn ra.

 

Nôn đến khi trong miệng chua lòm, cổ họng đau rát mới miễn cưỡng dừng lại.

 

Vị quan y tên là Raion kia tiện tay ném người đàn ông bị moi hết nội tạng xuống đất, đổ một bình chất lỏng trong suốt lên người đối phương.

 

Thi thể của người đàn ông nọ tan thành nước, không còn lại dù chỉ một phần hình dáng con người.

 

Raion chậm rãi đi đến bên cạnh cô gái đang thu mình trong góc tường khóc nức nở.

 

Cô gái tuyệt vọng hét lên: "Xin anh hãy g.i.ế.c tôi luôn đi!"

 

"Không được đâu, được tôi đích thân giải phẫu là vinh hạnh của em đấy."

 

Giọng của anh ta vẫn nhẹ nhàng mang theo ý cười như vậy, hệt như lời thì thầm của ma quỷ.

 

Raion nắm tóc cô gái, kéo về phía giường phẫu thuật.

 

"A! A!"

 

Sau khi hét lên hai tiếng, cô gái không còn phát ra âm thanh nữa.

 

Giọng Raion mang theo ý cười: "Em có thể hét cho thỏa thích, dễ nghe lắm, tôi cực kỳ thích đấy."

 

Tùy Thất lau đi vết bẩn ở khóe miệng, đi đến bên mép giường phẫu thuật phủ kín vết máu, lật người nằm lên.

 

Cô đặt tay phải lên cổ tay trái, nhìn Raion: "Quan y, để tôi trước đi."

 

Đôi mắt màu đỏ của Raion híp lại: "Tuyệt vời, em đúng là một món đồ chơi dũng cảm."

 

Anh ta buông cô gái kia ra, đi đến bên giường phẫu thuật, cầm lấy d.a.o phẫu thuật.

 

Ngay khi d.a.o phẫu thuật sắp rạch qua lớp áo ở cổ Tùy Thất, cô khẽ hỏi: "Quan y, ở đây có camera giám sát không?"

 

Dao phẫu thuật sắc bén dính m.á.u đặt trên xương quai xanh của cô.

 

Raion dịu dàng nói: "Dĩ nhiên là không rồi."

 

Tốt lắm.

 

Vậy thì cô có thể yên tâm ra tay rồi.

 

Tùy Thất lấy Cưa U Minh từ Kho Hàng Tuỳ Thân ra, c.h.é.m một đường chéo từ dưới nách Raion lên.

 

Cưa U Minh đang gấp lại lập tức bung ra, lưỡi cưa cứng rắn xoay tròn với tốc độ cực cao rạch da cắt thịt, c.h.é.m đứt xương cốt, trong nháy mắt đã cắt đứt cánh tay phải của Raion.

 

Raion tự cho rằng nơi này tuyệt đối an toàn, vì thế hoàn toàn không đề phòng "món đồ chơi" trong miệng mình.

 

Một giây sau khi cánh tay rơi xuống đất, anh ta mới ôm lấy vết thương, lảo đảo ngã ngồi trên đất.

 

"A!"

 

Cuối cùng tiếng hét t.h.ả.m thiết của anh ta cũng không còn mang theo ý cười nữa.

 

Là thiên tài nào đã nghĩ ra ý tưởng chỉ có người chơi mới thấy được quang não ảo vậy, đúng là cực kỳ thích hợp để đ.á.n.h lén.

Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333

 

Tùy Thất cầm Cưa U Minh, đi đến trước mặt Raion.

 

Cô trầm giọng hỏi: "Có thích nghe tiếng hét t.h.ả.m thiết của mình không?"