【Tuy rằng… nhưng mà, là nhân viên chăm sóc Méo Hai, tôi rất tò mò, làm sao họ lại biết tên Méo Hai nhỉ? Bối rối gãi đầu.jpg】
【Họ còn đắp chăn giữ nhiệt nữa kìa, thật sự giống như đang đi du lịch vậy, xem xong tôi cũng muốn đăng ký trò chơi.】
【Đăng ký đi, tối nay là có thể đăng ký trận tiếp theo rồi, dù sao cũng không c.h.ế.t được, trải nghiệm thử cũng không tệ.】
【Cẩn thận nhé, tuy không chết, nhưng nếu bị thương nặng, cũng sẽ để lại di chứng đấy.】
【Không sao đâu, cứ đăng ký trước đã, chưa chắc đã được chọn đâu.】
【Tôi đến chỗ ban tổ chức ngồi canh me một chút, đảm bảo đăng ký được ngay từ đầu, nếu có thể gặp được Đội Trốn Khỏi trong trò chơi thì tuyệt vời quá.】
【!!! Nếu cậu đã nói vậy thì tôi đi đăng ký ngay đây.】
【Chờ tôi với, chờ tôi với.】
…
Khi tốc độ và đam mê qua đi, cuộc sống vẫn phải trở về với bình lặng ban đầu.
Sự phấn khích của bốn người đội Trốn Khỏi đã qua, Thẩm Úc vững vàng điều khiển xe trượt tuyết, Tùy Thất và Tả Thần tiếp tục sự nghiệp đan len.
Muội Bảo tuổi còn nhỏ, ngủ nhiều, rúc trong chăn giữ nhiệt ngủ đến ngon lành.
Tả Thần đang đan găng tay, Tùy Thất đan miếng lót vai cho Méo Bự Méo Hai, đan mệt rồi thì ngẩng đầu nhìn cảnh tuyết tuyệt đẹp, vô cùng thoải mái.
Mặt trời mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên thay đổi.
Ngày thứ mười bảy sinh tồn trên Tinh cầu Sa Nham, nhiệt độ thấp nhất -60 độ C, số người chơi còn sống: 3067 người.
Hai con mèo lớn đeo miếng lót vai phiên bản lót lông, kéo xe trượt tuyết càng thêm hăng hái.
Người lái xe trượt tuyết hôm nay là Tùy Thất, cô ngồi ở phía trước nhất, dẫn Méo Bự và Méo Hai vượt qua một sườn đồi, đột nhiên trước mắt hiện ra một mảng sương mù dày đặc màu xanh đen quen thuộc.
Tùy Thất vừa định lái xe trượt tuyết quay về hướng không bị sương độc ảnh hưởng, thì nghe thấy tiếng khóc thét vô cùng chói tai.
Ba người đang ngủ gà gật phía sau cô lập tức tỉnh giấc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tả Thần bước lên hỏi.
Thẩm Úc và Muội Bảo cũng chui ra khỏi chăn, di chuyển đến sau lưng Tùy Thất.
Tiếng khóc than đau đớn vẫn tiếp tục, Tùy Thất nhìn hai bóng người sắp bị sương độc nuốt chửng ở cách đó không xa, nói: "Chắc là người chơi."
Cô đưa dây kéo cho Thẩm Úc và Muội Bảo: "Tôi và anh Thần qua đó xem sao."
Hai người đưa tay nhận lấy.
Thẩm Úc dặn dò: "Hai người cẩn thận."
"Ừm."
Nếu mọi người cảm thấy thích phong cách dịch truyện của mình thì có thể ghé qua Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333
Tùy Thất và Tả Thần nhảy xuống xe trượt tuyết, chạy về phía sương độc.
Hai người đến gần mới phát hiện, người chơi đang khóc lóc không ngừng kia, lại là một cậu bé trạc tuổi Muội Bảo, cậu bé đang nhào về phía một người chơi khác với tư thế bảo vệ, khóc đến khản giọng.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân xa lạ, tiếng khóc của cậu bé đột ngột ngừng lại, cậu bé cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tùy Thất và Tả Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt nhìn sang tròn xoe trong veo, nhưng lại không có tiêu cự.
Cậu bé ôm chặt người chơi kia vào lòng, miệng mấp máy liên tục, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng a a kỳ quái, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tả Thần hơi luống cuống chọc vào Tùy Thất: "Chị Tùy, làm sao bây giờ?"
Tùy Thất bình tĩnh nói: "Anh phụ trách người nằm dưới đất, đứa bé giao cho tôi."
Cô lấy ra một cây kẹo mút từ Kho Hàng Tuỳ Thân, xé vỏ kẹo, nhân lúc cậu bé đang há miệng, nhanh tay nhét kẹo vào.
Tống Dữ đột ngột bị dị vật nhét vào miệng làm cho giật mình la lên một tiếng, không ngừng rúc vào lòng anh trai.
Khi vị ngọt của kẹo bắt đầu lan tỏa trong miệng, cậu bé không khỏi sững người, nhịn không được l.i.ế.m thêm hai cái.
Cuối cùng cậu bé cũng yên lặng, Tùy Thất trực tiếp bế cậu bé lên chạy, vò đầu cậu bé một cái, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bọn chị đến để cứu các em đây."
Tả Thần thấy vậy lập tức cõng Tống Diễn đang hôn mê, chạy như bay về phía xe trượt tuyết.
Cậu bé vừa mới bình tĩnh được một chút lại bắt đầu kêu la: "a a", "a a".
Tùy Thất cố gắng nghe ra hình như cậu bé đang gọi anh trai, vừa chạy vừa đáp lại một câu: "Anh trai em vẫn ở đây, đừng sợ."
Lớp sương mù xanh đặc quánh đã cách mấy người không đến một mét, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt đến gần.
Thẩm Úc nắm chặt dây kéo, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào, Muội Bảo thò nửa người ra khỏi xe trượt tuyết, căng thẳng hét lớn: "Chị Tùy, anh Thần, nhanh lên!"
Ngay khoảnh khắc hai người một trước một sau nhảy vào xe trượt tuyết, Thẩm Úc hất tay một cái, Méo Bự Méo Hai lao vút đi, hất tung từng đợt tuyết.
Bên trong xe trượt tuyết không ai lên tiếng, mãi đến khi sương độc bị bỏ lại phía sau rất xa, không khí căng thẳng mới dịu xuống.
Tùy Thất còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một con d.a.o găm sắc bén đã lặng lẽ kề vào cổ cô, sau tai truyền đến giọng nói suy yếu nhưng mang theo sát khí lạnh lẽo.
"Thả thằng bé ra."
...
Phi trảo trong tay Tả Thần nhanh chóng giữ chặt đỉnh đầu Tống Diễn, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.
Xẻng của Muội Bảo cũng đã kề vào lưng anh ta: "Muốn chết?"
Thẩm Úc không hề rảnh tay, trầm giọng cảnh cáo: "Bỏ d.a.o găm xuống."
Tùy Thất giơ tay lên, không dùng bao nhiêu sức đã gạt được vũ khí bên cổ ra, quay người nhét cậu bé vào n.g.ự.c anh trai cậu bé: "Trả lại cho anh."
Cả người Tống Diễn bị đông cứng đến mức tê liệt, không còn chút sức lực, lúc mở mắt ra anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, thấy Tống Dữ bị người lạ ôm trong lòng, vô thức lập tức rút d.a.o găm ra.
"A, a a a." Tống Dữ nép sát vào anh ta, trong cổ họng phát ra những âm thanh mơ hồ.
Nghe thấy giọng nói của em trai, Tống Diễn mới lấy lại tinh thần, nhận ra dưới người không còn là nền tuyết lạnh lẽo nữa, mà là tấm chăn ấm áp.
Anh ta và Tống Dữ đã được cứu.
Tống Diễn cất d.a.o găm đi, khàn giọng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi không được tỉnh táo lắm."
Tả Thần hừ nhẹ một tiếng, thu lại phi trảo.