Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 12: Ai nói so sánh là kẻ đánh cắp hạnh phúc?





"Cha mẹ, em gái, con đi tắm trước đây, mọi người cũng đi ngủ sớm đi."

Tuy không biết tại sao An Sùng đột nhiên thay đổi ý định, nhưng vừa hay cũng đỡ phải để An Linh mở miệng khuyên, cô mừng rỡ thấy nhẹ cả người.

"Con vội cái gì." Bùi Ngọc Ngưng gọi An Sùng lại: "Muộn thế này hai đứa đều đói rồi phải không, có nồi cháo hải sản hầm sẵn đó, uống một chút rồi hẵng ngủ."

Nói xong bà liền kéo tay An Linh dẫn người về phía nhà bếp.

An Linh không lay chuyển được mẹ mình, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Cô nhìn gò má của Bùi Ngọc Ngưng, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia chua xót.

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà cô cũng suýt chút nữa đã mất đi sinh mạng, cho nên cũng chưa có thời gian để bình tĩnh suy nghĩ xem sau này mình nên làm thế nào.

Bây giờ đã trở về nơi khiến cô an tâm nhất, đáng lẽ ra cô nên ôm lấy mẹ mình mà làm nũng một chút.

Nhưng hiện tại, cô có chút sợ hãi.

Sợ rằng sau khi mình nói ra chân tướng sẽ làm tổn thương trái tim của người An gia, cũng sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể thân mật khăng khít kéo tay Bùi Ngọc Ngưng như thế này nữa.

Nhưng những thứ này vốn không thuộc về cô. Cho dù không có giao dịch với giọng nói kia lúc trước, cô cũng nên cho họ biết sự thật.

[Chính là... mình nên làm thế nào để nói cho họ biết, mình không phải là con gái ruột của An gia một cách tự nhiên và mượt mà nhất đây?]

Những lời này đối với ba người còn lại trong An gia mà nói, không khác gì sét đánh ngang tai. Cả ba người lập tức bị đánh cho đầu óc trống rỗng.

Cả ba người đều sững sờ, khựng lại tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

An Linh thấy Bùi Ngọc Ngưng đột nhiên dừng lại, có chút khó hiểu hỏi: "Mẹ, sao vậy ạ?"

Bùi Ngọc Ngưng có chút cứng đờ quay đầu nhìn An Linh, định mở miệng hỏi cô câu nói vừa rồi là có ý gì.

An Sùng đột nhiên ho khan hai tiếng, xoay người đi về phía hai người, ngăn Bùi Ngọc Ngưng đang muốn lên tiếng lại.

"Mẹ, con đúng là có hơi đói, cũng muốn uống một chút."

An Sùng kéo Bùi Ngọc Ngưng và An Linh đến bên bàn ăn, ấn họ ngồi xuống ghế xong, liền đi vào bếp múc bốn bát cháo mang ra.

An Thụ Hải cũng đi tới ngồi xuống. Nửa đêm nửa hôm, cả bốn người lại chẳng ai đi ngủ.

[Sao họ cứ nhìn mình mãi thế nhỉ?]

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Cả ba người lập tức cúi đầu, bắt đầu nghịch điện thoại.

An Sùng lập một nhóm chat ba người không có An Linh.

[An Sùng: Cha mẹ, hai người cũng nghe thấy rồi phải không?]

[Bùi Ngọc Ngưng: Tại sao lại cản mẹ? Vừa nãy mẹ định hỏi Tiểu Linh ngay rồi.]

[An Thụ Hải: Vậy là những gì chúng ta vừa nghe thật sự là tiếng lòng của Tiểu Linh? Không phải do cha thức đêm đến nỗi sinh ra ảo giác chứ?]

[An Sùng: Không thể nào cả ba người cùng bị ảo giác được. Cho nên vấn đề hẳn là ở trên người Tiểu Linh. Hơn nữa, Tiểu Linh dường như còn có thể biết được những chuyện mà con bé vốn không thể nào biết được.]

[An Thụ Hải: Ví dụ như chuyện đồ lót của con?]

Sắc mặt An Sùng tối sầm lại, chỉ có thể không ngừng thầm niệm "là cha ruột, là chaa ruột" rồi mới tiếp tục gõ chữ.