Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 18





Nghiêm Úc đột nhiên ho sặc sụa.

Cha mẹ An phải dùng hết toàn bộ sức lực mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Cha An vỗ lưng cho Nghiêm Úc: "Tiểu Úc, cơ thể con đúng là có hơi yếu đi đấy nhỉ, ha ha ha ha." Thôi được rồi, ông vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

An Linh nghi ngờ nhìn hai người đàn ông, không biết ba mình đang cười cái gì.

Mẹ An lườm cha An một cái, mở miệng nói: "Được rồi được rồi, đứng cả ở phòng khách làm gì. Tiểu Linh, con đưa Tiểu Úc ra vườn hoa đi dạo đi. Tiểu Úc nếu không có việc gì thì tối nay ở lại ăn cơm nhé."

Nghiêm Úc đã lấy lại hơi: "Cháu không có việc gì đâu ạ, cảm ơn dì Bùi."

"Ôi dào, với dì Bùi của con mà còn khách sáo làm gì."

Vẻ mặt An Linh rối rắm trong chốc lát. Cô vẫn chưa nghĩ xong tiếp theo nên dùng thái độ gì để đối xử với Nghiêm Úc.

Nếu theo ý của mình, chắc chắn cô không muốn giống như trước đây nữa.

Nhưng vấn đề là, nếu thái độ của cô đối với Nghiêm Úc tốt lên, có bị tính là OOC không?

Theo như ý của kẻ thần bí lúc trước, hậu quả của OOC là rất nghiêm trọng.

Nhẹ thì An Linh cô toi mạng, nặng thì dẫn tới cả thế giới sụp đổ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Lúc đó người kia bảo An Linh hãy giữ hình tượng trước mặt các nhân vật chủ chốt. Nam nữ chính chắc chắn nằm trong số đó, nhưng còn nhân vật phản diện thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hay là cứ thận trọng một chút đi, đặc biệt là bây giờ cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đưa thiên kim thật trở về, thật sự không dám để xảy ra sai sót gì.

Thế là An Linh nghiêng người, khoanh hai tay trước ngực, ném về phía Nghiêm Úc một ánh mắt ba phần cao ngạo, ba phần lạnh nhạt và bốn phần chán ghét, rồi lạnh lùng mở miệng nói: "Muốn đi thì tự mình đi, tôi không có hứng thú đẩy một kẻ tàn phế."

[A a a a mình đáng c.h.ế.t thật mà!][Nghiêm Úc! Em xin lỗi anh! Sau này em nhất định sẽ dập đầu tạ tội với anh!]

Cha mẹ An và Nghiêm Úc đều bị bộ dạng trong ngoài bất nhất này của An Linh làm cho ngẩn cả người.

An Linh nói xong, đợi một lúc không thấy ai trả lời, không khỏi kỳ quái mà nhìn về phía Nghiêm Úc, phát hiện khóe miệng anh lại đang mang theo một nụ cười.

[Trời đất ơi, Nghiêm Úc sẽ không thật sự là... khổ dâm (M) đấy chứ?]

"Phụt!" Cha An lại không nhịn được mà bật cười.

An Linh cảm thấy ba mình hôm nay thật sự có chút kỳ lạ.

"Cha, gần đây chaa có chuyện gì vui à?"

"Không, không có." An Thụ Hải vội vàng phủ nhận: "Lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó buồn cười thôi."

"Con đừng để ý đến ông ấy." Bùi Ngọc Ngưng lại lườm cha An một cái, sau đó chữa cháy với An Linh: "Không muốn đi thì thôi không đi, vậy nghỉ ngơi thêm chút nữa nhé? Đợi ăn cơm mẹ gọi con."

"Không được ạ." An Linh trả lời: "Cha mẹ cứ ăn đi, con có việc phải ra ngoài một chút."

"Chuyện gì vậy? Không phải con nói trước Tết cũng đâu có nhận công việc nào đâu?" Bùi Ngọc Ngưng vốn tưởng An Linh hôm nay sẽ không ra ngoài: "Hơn nữa hôm qua con mới gặp phải chuyện như vậy, hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi một chút sao?"

"Dù sao thì có chút việc ạ." An Linh một bên trả lời qua loa một bên xoay người chuẩn bị lên lầu: "Con đi thay quần áo rồi đi ngay. Cũng không biết khi nào mới có thể về, mọi người không cần chờ con đâu."