Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 3





Giọng nói kia thấy An Linh không nói gì, tưởng cô vẫn không đồng ý, liền ra giá thêm:

"Thế này đi, hay là tôi cho cô thêm một "máy dò thông tin nhân vật". Cô chỉ cần nhập vào tên người cô muốn tra, là có thể tìm ra thông tin của người đó. Có lẽ nó sẽ giúp ích cho việc thay đổi vận mệnh của người An gia."

Lời đã nói đến nước này, An Linh biết đây có lẽ là sự nhượng bộ lớn nhất mà nó có thể làm. Hơn nữa, câu nói này của nó cũng vừa hay chứng minh rằng việc thay đổi vận mệnh của người An gia là được phép. Nói cách khác, cô chỉ cần diễn một chút để giữ hình tượng là được, không nhất thiết phải làm mọi thứ răm rắp theo nguyên tác.

Diễn kịch ư, đây là nghề của cô mà, đúng chuyên môn rồi!

"Được thôi. Sau này làm việc cho nghiêm túc vào, đừng để xảy ra lỗi rồi bắt một nữ phụ độc ác như tôi phải đi chùi m.ô.n.g cho cậu."

Giọng nói kia không vang lên nữa, cũng không biết có phải đã bị An Linh chọc cho tức điên rồi không.

Trên sân khấu, Tần Vãn Lam đã giới thiệu xong tất cả các diễn viên được đề cử, và bắt đầu công bố người đoạt giải cuối cùng.

"Người đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Vân lần này là... An Linh!"

"Xin chúc mừng An Linh!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tiếng vỗ tay như sấm, An Linh mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu trắng bạc ôm sát cơ thể, từ từ đứng dậy khỏi ghế và tiến về phía sân khấu. Đuôi váy tuyệt đẹp lấp lánh ánh bạc vụn vặt theo mỗi bước đi của cô, càng làm tôn lên vẻ đẹp của An Linh.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Lần đầu tiên nghe tin mình đoạt giải, cô đã kích động đến suýt khóc.

Đến lần thứ hai nghe thấy, cô đã có chút chai sạn, chỉ có thể cố gắng diễn lại y hệt biểu hiện của mình lần đầu.

Trên mặt An Linh lộ ra vẻ không thể tin nổi, hốc mắt còn ngấn lệ. Khóe miệng cô mỉm cười nhưng đôi môi lại run rẩy nhẹ nhàng như đang cố kìm nén tiếng nức nở. Chẳng qua cuối cùng cô vẫn thất bại. Ngay khoảnh khắc máy quay tập trung vào khuôn mặt cô, một giọt nước mắt như viên ngọc trai đã lăn dài từ hốc mắt xuống gò má trắng nõn, trông vô cùng đáng thương.

Trên đường đi nhận cúp Ảnh hậu mà còn phải diễn kịch, đây chẳng phải cũng là một loại danh xứng với thực hay sao.

An Linh cũng bị sự chuyên nghiệp của chính mình làm cho cảm động muốn khóc.

Nghĩ đến việc còn có một màn kịch chủy thủ hiện hình với thích khách đang chờ mình tự dâng tới cửa, cô lại càng khóc một cách chân thật hơn.

Không ngờ có ngày mình lại được trải nghiệm đãi ngộ của bậc đế vương ngày xưa, đáng tiếc trên sân khấu hình như không có cây cột nào thích hợp để cô chạy vòng quanh.

An Linh cũng là sau khi đọc xong cốt truyện mới biết, cô nhân viên lễ tân kia thực chất là anti-fan của cô. Không biết cô ta nghe được tin vỉa hè ở đâu, nói rằng An Linh đã cướp mất vai diễn của thần tượng nhà cô ta.

Thế là cô ta giận từ trong lòng mà ra, ác từ trong gan mà đến, quyết định cho An Linh một bài học, thậm chí còn nghiên cứu cả sách giải phẫu học để quyết tâm ra tay một đòn mất mạng.

Minh tinh có rất nhiều anti-fan, nhưng căm ghét đến mức sâu sắc như cô ta thì thực sự hiếm thấy.