"Thu Niệm." Mẹ An hết sức cẩn thận mở miệng: "Nếu tiện, có thể cho dì một phương thức liên lạc không?"
Bà ngay sau đó căng thẳng mà bổ sung: "Dì không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy rất hợp duyên với cháu."
Thu Niệm im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật gật đầu rồi thêm WeChat với mẹ An. Sau đó, cô mở cửa xe chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới nhoài nửa người ra ngoài, trên đầu cô đột nhiên truyền đến một trận đau đớn và cảm giác bị kéo giật lại.
"A!" Thu Niệm đau đến mức kêu lên thành tiếng.
"Sao vậy?" Cha mẹ An căng thẳng quay đầu nhìn ra ghế sau để xem xét tình hình.
Thu Niệm che đầu lại, ngồi trở vào xe rồi nhìn An Linh, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Tại sao cô lại giật tóc tôi?"
An Linh vô tội chỉ vào đầu khóa kéo trên áo khoác của mình nói: "Tóc của cô bị vướng vào khóa kéo của tôi, cho nên mới bị giật."
Thu Niệm cúi đầu nhìn, phát hiện trên khóa kéo áo phao của An Linh quả thật có kẹp mấy sợi tóc, nhưng vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được là có người dùng tay nắm lấy tóc mình rồi đột nhiên giật một cái.
Chẳng lẽ là mình cảm giác sai rồi?
[Hú hồn, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất.]
[Lấy được tóc của Thu Niệm là mọi sự đều hanh thông rồi. Đợi mình lại trộm giật mấy sợi tóc của cha mẹ đem đi làm xét nghiệm ADN, nhiệm vụ của mình hẳn là sẽ hoàn thành phải không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Linh căn bản không biết mình vừa nói dối xong đã bị phát hiện, vẫn còn đang thành khẩn xin lỗi Thu Niệm.
"Thật sự xin lỗi nhé, vừa nãy tôi cũng không chú ý, xin lỗi."
Thu Niệm: "..."
Cô quay đầu nhìn về phía cha mẹ An ở đằng trước, phát hiện họ lại có chút chột dạ mà dời tầm mắt đi. Từ biểu cảm của họ, Thu Niệm cũng gần như có thể phán đoán ra rằng tất cả mọi người trên chiếc xe này, thật ra đều có thể nghe được tiếng lòng của An Linh.
Cho nên họ cũng cảm thấy, mình là con gái của họ sao?
Thu Niệm lại liếc mắt nhìn mấy sợi tóc của mình, cuối cùng vẫn không nói gì liền xuống xe.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Sau khi trở lại An gia, Nghiêm Úc không ở lại thêm. Anh vốn là vì chuyện của An Linh mà vội vàng từ nước ngoài bay về, vẫn còn một vài việc công ty chưa xử lý xong. Thấy An Linh không có việc gì, anh cũng yên tâm trở về.
Ăn cơm tối xong, An Linh cứ lượn qua lượn lại bên cạnh cha mẹ An, sau đó giống như tình cờ phát hiện ra điều gì đó mà khoa trương hô lớn: "Ái chà cha ơi, sao chaa lại có tóc bạc rồi? Con nhổ giúp cha nhé!"
Cha mẹ An đều biết cô muốn làm gì, thế là nhắm một mắt mở một mắt mà phối hợp nói: "Thật vậy sao? Vậy con nhổ đi."
"Tiểu Linh giúp mẹ xem có không nhé, nếu có thì nhổ luôn. Cha mẹ cũng già rồi."
"Đâu có đâu ạ." An Linh vừa nhổ vừa nói: "Có một hai sợi tóc bạc là chuyện bình thường mà, con cũng từng có rồi. Cha mẹ còn trẻ lắm."
[Xin lỗi cha mẹ, hai người vốn không có tóc bạc, nhưng để cho chắc ăn, con phải nhổ thêm mấy sợi nữa!]
An Sùng cũng đi tới: "Tiểu Linh giúp anh xem có không?"
"Không không, anh không cần đâu." An Linh một tay cầm tóc của cha, một tay cầm tóc của mẹ, liền từ chối An Sùng, rồi đi về phòng cất mấy sợi tóc vào chiếc túi niêm phong đã chuẩn bị từ trước.