Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 2





"Tớ gọi cho cố vấn không được... Có ai liên lạc được với họ không? Không biết Khương Dĩ Nha có tin tức gì không, với cái kiểu của Bùi Tinh Hằng, chậc, chắc chắn sẽ gọi điện cho cô ấy ngay lập tức nhỉ?"

"Dĩ Nha hôm nay không đến lớp, nghe nói là bị sốt..."

Đám sinh viên đang nói chuyện khí thế ngút trời bỗng im bặt một khắc một cách quỷ dị.

Ngay sau đó, vài người lén lút chuồn ra khỏi phía sau giảng đường, những người còn lại muốn chạy nhưng không dám đi, lòng dạ đã bay theo ra ngoài.

Những kẻ trốn học này định làm gì, những người khác đều hiểu rõ trong lòng.

Khi Bùi Tinh Hằng ở đó, anh giống như một con sói đói canh giữ miếng thịt non, hận không thể canh giữ Khương Dĩ Nha 24/24, một chút cũng không cho những người khác có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Hôm nay chính là cơ hội vàng ngàn năm có một.

Trong góc phòng học không ai chú ý, một thiếu niên vốn đang nằm gục trên bàn ngủ, và lẽ ra vào thời điểm này không nên xuất hiện ở đây, sau khi nghe thấy ba chữ "Khương Dĩ Nha", đã mở mắt.

Nghe được "Cô ấy mấy ngày nay đều sẽ không tới đi học", Vệ Độ Ảnh cúi đầu, im lặng thu lại sách trên bàn, mái tóc đen lòa xòa hơi dài trên trán che khuất mặt mày anh, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi không chút huyết sắc.

Anh mặc một bộ đồ đen, mọi cử chỉ đều như một cái bóng không hề có sự tồn tại.

Tuy nhiên, có người đã chú ý tới.

Đám bạn cùng phòng của Khương Dĩ Nha khều nhau, lén lút bĩu môi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Anh ấy lại tới nữa kìa."

"Chậc chậc chậc, không hổ là Khương Khương của chúng ta, sức hút lớn thật."

"Nhưng với cái kiểu yêu thầm của anh ấy, Khương Khương cả đời đều không phát hiện ra được nhỉ?" Một trong số bạn cùng phòng cúi đầu bẻ ngón tay: "Thẻ sinh viên rơi ở cửa phòng ngủ khi tự mình chạy về, vị trí đầu tiên trong giảng đường luôn vừa vặn có chỗ trống, còn có cái tên biến thái định trả thù Khương Khương vì tỏ tình không thành trước đó, cũng là anh ấy giải quyết."

Nói đến đây, đám bạn cùng phòng lại nhìn nhau.

Đều lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Vệ Độ Ảnh đang bị bàn tán cũng không biết những người khác đang nghĩ gì về mình, ngay khi anh thu dọn xong, chuẩn bị rời đi một cách lặng lẽ như khi đến, trong phòng học bùng nổ một tiếng thét sợ hãi.

Có người đột nhiên bạo phát, xé nát yết hầu bạn cùng bàn, m.á.u tươi nóng bỏng b.ắ.n tung tóe khắp người, khắp mặt.

Biến dị, tử vong, chỉ xảy ra trong chớp mắt!

Trong nháy mắt lại có bốn năm người biến thành xác sống, lây nhiễm lan rộng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi...

Trong phòng học hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.

Tiếng kêu thảm thiết, rên rỉ không ngừng, những người bạn cùng lớp vừa nãy còn vui vẻ trò chuyện giờ đây kéo nhau sợ hãi bỏ chạy, họ nghĩ rằng thoát ra khỏi phòng học là an toàn, nhưng không biết rằng khi mở cánh cửa kia ra, thứ chờ đón họ chính là tận thế thực sự.

Giữa một mảnh hỗn loạn, không ai chú ý đến Vệ Độ Ảnh đã sớm chạy ra khỏi phòng học ngay khi hỗn loạn bắt đầu.

Rời khỏi khu giảng đường, anh lại không đi về phía nhà ăn số một, nơi có ít xác sống và tương đối an toàn hơn, mà không chút do dự chọn hướng ngược lại.