Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 29





Như thể áp vào một tảng băng.

Hơi lạnh không ngừng truyền đến từ phía sau, bờ vai gầy yếu của cô gái tựa vào n.g.ự.c đối phương, khí lạnh từ chỗ hai người tiếp xúc truyền qua không dứt.

Thế nhưng, sự kìm kẹp trên cổ tay lại nóng bỏng lạ thường.

Khương Dĩ Nha chỉ cảm thấy như đang trải qua hai tầng băng lửa.

“Không muốn bị phát hiện thì đừng lên tiếng.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ sau tai, hơi thở nóng rực phả vào khiến một mảng da cổ cô nổi da gà.

Khương Dĩ Nha nào đã trải qua tình huống thế này bao giờ?

Chỉ hối hận tại sao nửa đêm nửa hôm mình lại không ngủ được. Thấy cô không có phản ứng gì, người phía sau lại ác ý nói thêm một câu: “Nghe thấy thì gật đầu, không thì tôi ném cô ra ngoài cho xác sống ăn thịt đấy.” Khương Dĩ Nha lập tức gật đầu lia lịa.

Cố Túng cảm thấy hài lòng trước phản ứng ngoan ngoãn của cô, lòng bàn tay khẽ vuốt ve mặt trong cổ tay cô như để trấn an.

Vùng da ở đó vốn nhạy cảm, bất ngờ bị chạm vào như bị một con rắn nhỏ lướt qua, Khương Dĩ Nha rùng mình một cái.

Sợ người phía sau không cảm nhận được, cô lại gắng sức gật đầu thêm.

Đôi môi mềm mại cọ qua cọ lại trên lòng bàn tay, mang theo hơi thở gấp gáp ẩm nóng, giống như que diêm “xoẹt” một tiếng bắt lửa, cả lòng bàn tay như bốc cháy.

Ngón tay của bàn tay kia của Cố Túng đột nhiên siết chặt.

Hành động này như truyền đi một tín hiệu không tốt đến người trước mặt, cô gái vốn đã như chim sợ cành cong càng thêm sợ hãi.

Thân hình mảnh mai xinh đẹp run rẩy, hai mảnh xương vai hơi nhô lên sau lưng như thể sắp có cánh bướm phá kén bay ra.

Cố Túng cho rằng cuộc nói chuyện vừa rồi đủ để cô nhận ra anh.

Nhưng thực tế là…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không có.

Cố Túng khẽ “chậc” một tiếng trong lòng, hơi dùng sức một chút liền đổi tư thế của hai người.

Khương Dĩ Nha bị đẩy dựa vào tường, người lúc nãy ở sau lưng giờ đã đứng trước mặt cô. Trong bóng tối, đối phương từ từ cúi xuống gần hơn, bóng tối lướt qua khuôn mặt anh từ dưới lên.

Là Cố Túng.

Anh không đeo kính, trên cổ vắt một chiếc khăn lông, tóc còn ẩm ướt rõ rệt, như vừa mới tắm nước lạnh xong.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Khương Dĩ Nha lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều tối, tim lại không khỏi thắt lại.

Cô nói không lại anh.

Hơn nữa, cứ gặp anh là y như rằng không có chuyện gì tốt đẹp.

Cố Túng thấy hết những thay đổi biểu cảm liên tục trên mặt cô vào mắt, nắm lấy hai cổ tay cô lắc nhẹ như đang trêu mèo: “Anh sắp thả tay ra, nhưng em không được lên tiếng, cũng đừng chạy.”

Khương Dĩ Nha gật đầu.

Lần này thì ngoan ngoãn thật.

Cố Túng thả lỏng tay.

Người vừa được tự do lập tức hít mạnh hai hơi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, chóp mũi đã ửng hồng, đáy mắt ánh lên vẻ lên án.

Chỉ là vẻ lên án này đã bị hơi nước từ những giọt lệ trong mắt làm nhòa đi rất nhiều, chỉ còn lại vẻ yếu ớt đáng thương.

Cố Túng xoa nhẹ đầu ngón tay, bàn tay buông thõng bên người khẽ nắm hờ cổ tay cô, cúi xuống nói nhỏ: “Bọn họ sắp quay lại đường cũ rồi, nếu không kéo em vào nhanh thì họ sẽ thấy em đứng ngơ ngác giữa đường đấy.”

“Em nghe xem, họ sắp qua đây rồi.”