Nghe Nói Bạn Trai Tôi Đã Mất Khi Mạt Thế Đến

Chương 31





Vừa mới trải qua một phen như vậy, bây giờ cả người thả lỏng nên dễ cảm thấy mệt mỏi, cộng thêm việc “ăn no” cũng dễ khiến người ta buồn ngủ.

Nhưng oái oăm là Cố Túng kéo cô qua đây rồi lại chẳng nói lời nào.

Cố Túng vừa đứng yên lại liền buông tay ra, lúc này đang từ trên cao nhìn xuống cô.

Luôn cảm thấy anh sắp nói những lời cô không thích nghe.

“Kia…” Khương Dĩ Nha vừa mở miệng đã không nhịn được mà ợ một cái.

Vừa rồi tiếp xúc cơ thể tuy không quá dài cũng chẳng quá ngắn, nhưng cũng đủ để cô “no bụng”.

Lúc đầu vì quá sợ hãi nên không cảm nhận được “hương vị” gì, nhưng về sau thì “hương vị” lại vô cùng tuyệt vời.

Khương Dĩ Nha không diễn tả nổi, tóm lại là hương vị rất đa dạng, dư vị thanh ngọt, hơi giống món canh cá nóng hổi, uống đến ngụm cuối cùng còn có thể nếm được vị cay nồng của tiêu.

Ngoài cái đó ra…

Eo cũng không tệ.

Khương Dĩ Nha ngượng ngùng che miệng lại, nhỏ giọng hỏi dò: “Mấy người vừa rồi là ai vậy?”

“Người của Quan Dũng Sơn.” Cố Túng trả lời rất dứt khoát, cũng không nói những lời mà Khương Dĩ Nha không thích nghe.

Khương Dĩ Nha cảm thấy anh như vậy cũng khá dễ nói chuyện, vì thế lại hỏi: “Bọn họ đang làm gì vậy?”

Cố Túng nhìn cô một cái, dừng lại hai giây rồi đưa ra câu trả lời: “Đang giấu đồ ăn.”

Khương Dĩ Nha biết ngay bọn họ không phải thứ tốt đẹp gì!

Lại dám nhòm ngó tài sản chung.

“Vậy họ có đóng cửa cẩn thận không?” Khương Dĩ Nha lại hỏi.

Lần này Cố Túng không trả lời ngay, anh nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khương Dĩ Nha bị nhìn đến mức hơi tê cả da đầu.

Đôi mắt anh hẹp dài, không có kính che bớt đi vẻ nho nhã, mà thêm vào một tia sắc bén và nguy hiểm.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Những vệt m.á.u đỏ nhàn nhạt nổi trên tròng trắng mắt, trông thế nào cũng là một người không dễ chọc vào.

“Cái đó… không có việc gì thì em về trước nhé.” Khương Dĩ Nha xoay người định chuồn.

Lời của Cố Túng còn chưa nói xong, anh duỗi tay định kéo cô lại.

Khương Dĩ Nha đã rút kinh nghiệm, nhìn thấy tay anh vươn tới, phản ứng đầu tiên chính là đập lên.

“Bốp” một tiếng.

Chính Khương Dĩ Nha cũng giật nảy mình.

Mu bàn tay Cố Túng lập tức nóng rát, lời nói đến đầu lưỡi lại biến thành: “Em ghét anh à?”

Khương Dĩ Nha đáp lại rất nhanh: “Ai bảo anh cứ bắt nạt em.”

Điều này xem như ngầm thừa nhận.

Cố Túng bị cô trả đũa đến bật cười, giơ mu bàn tay hơi ửng đỏ lên: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?”

Khương Dĩ Nha không thèm trả lời anh, nhân lúc có khoảng trống liền chạy mất.

Nói thêm nữa, cô sẽ lại đuối lý mất.

Chờ Khương Dĩ Nha rời đi, Cố Túng đứng tại chỗ thêm một lát, sau đó mới ung dung lấy kính ra đeo lên: “Can đảm vừa rồi cũng lớn thật đấy.”

Ngày hôm sau, Khương Dĩ Nha còn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức.

Hôm qua quấy đến hơn nửa đêm, một chút cũng không ngủ được bao lâu, bây giờ đột ngột bị làm ồn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nét ngái ngủ lộ rõ vẻ không vui.

Vậy mà kẻ đầu sỏ lại hoàn toàn không nhận ra, vẫn còn mải mê nói chuyện.

Quan Dũng Sơn bị một đám người vây quanh, cố ý thay một bộ quần áo sạch sẽ, huênh hoang đi tới đi lui như một con gà trống phát điên: “Khương Dĩ Nha, anh thích em từ lâu lắm rồi, em làm bạn gái anh đi!”