Nghe Nói Tam Vương Gia Là Cuồng Vương Phi

Chương 65



Chương 65

Nhan thủy cung

Nhan qúy phi tức giận ném vỡ hết đồ đạc trong cung , nô tỳ cũng chạy tán loạn đi tìm hoàng thượng . Tất nhiên tên Mộ Dung Trần đó đang ngồi chơi với Di Di , nói với bọn họ là … cứ cho nàng đập tiếp đi , vui mà !!!!

Mấy ngày sau

Di Di ngồi nghịch tiểu bạch mao hôm qua hắn đưa nàng .

Thân cam y mỏng manh . Ba ngàn tóc đen như thác nước chảy qua bờ vai trắng nõn . Tay nhẹ mặc áo lông trắng vào . Đông tới rồi ! Nàng ghét đông .

Chân nhẹ bước ra ngoài . Gió nhẹ hất tung mái tóc nàng . Gió mang theo mùi hương thật thơm , thật quen thuộc , đó là …

MÊ DƯỢC ?????

Di Di khẽ nhoẻn miệng . An lành ko đủ hay sao mà muốn gây chuyện thế ?

Ko suy nghĩ nhiều , ko trốn tránh , trực tiếp đối đầu . Nàng nhẹ ngã xuống . Khóe môi vẫn mỉm cười , Mộ Dung Trần hẳn là ko ngu ngốc . Nàng khẽ động chân , bị 1 hắc y nhân vác đi như bao gạo . Giày nàng rơi xuống , chĩa đúng phía đi . Cái tính cách này nàng học của tẩu .

Trong họa có phúc !

– CÁI GÌ HẢ ???? – Mộ Dung Trần trợn mắt , hỷ nộ bắn ra lia lịa .

Mới 1 khắc trước , hắn sai người gửi loại lụa cam mềm mại cống phẩm đến cho nàng . Ai dè tới tẩm phòng ko thấy đâu . Sai cả cung tìm kiếm , ko thấy nốt .

– tìm tiếp , sai thêm nhân lực tìm tiếp cho trẫm !!! – hắn thực sợ , sợ nàng đi mất ! Hắn lâm triều , bãi triều sớm do có nàng đợi hắn . Hắn thực sự trong những lúc lâm triều ko lúc nào là ko nhớ giọng cười khanh khách ko che dấu của nàng . Việc bám víu lấy nàng đã làm hắn quen rồi . Cái thói quen chọc nàng cười , thói quen làm nàng phải nũng nịu , …

Mộ Dung Trần đứng dậy , cởi bỏ long bào , thân sam y tiến tới tẩm cung xem xét .

Hắn 1 thoáng ngẩn ngơ nhìn khóm hoa hồng vàng , nàng thường đứng đây ngắm …

Mắt hắn nhìn từ trên xuống dưới , lại thẩn thơ nghĩ về nàng .

Hắn nhìn xuống gốc hoa , 1 chiếc giày cam thêu tinh xảo . chắc đôi hắn hôm kia tặng nàng

Ừm …. Giày….

Của …. Nàng

Ừm …..

Cái Gì cơ ??? Giày của nàng á ?

Hắn hiện tại mới sực tỉnh , nhìn ngay phía mũi giày .

Hướng nam rừng trúc . Đúng nha , rừng trúc này có 1 cái mật thất , năm ngoái hắn tự nhiên tìm được…

Ừm….. mật thất …..

Hắn lại đơ người …

Mắt lại trợn ra . Nàng ở mật thất? Đúng là yêu quá , nhớ quá , …… mất khôn ….?

Ko suy nghĩ , chạy như bay tới đó .

Rừng trúc phía nam .

Sau khi bị bọn hắc y nhân ném phỉch 1 cái xuống đất , Di Di giả bộ tỉnh lại …

Có khoảng 5 hắc y nhân ….

À ko , đúng hơn là cẩm y nhân . Y phục chẳng giống sát thủ gì cả ….. viền chỉ còn tím bạc ? 1 bông tử la lan được thêu trước ngực . nhìn quen thật nhưng ko rõ ở đâu nữa …..?

– các ngươi là ai ?

– ngươi ko cần biết nhiều , chỉ cần biết ngươi sắp chết là được – 1 giọng oán phụ vang lên

Di Di vội quay người , khẽ nhíu nhíu mi tâm

Nhan qúy phi ?

Sau mấy ngày ko gặp nàng ta đã điên cuồng như vậy ? Hận nàng 1 cái tát hả ?

– ngươi …. tại sao lại như vậy ??? – Di Di rũ mi , âm trầm hỏi .

– ngươi hỏi ta ? HA HA HA HA HA …… !!! Sao ko tự hỏi chính ngươi đi ??? bao năm chung chăn chung gối . Cư nhiên 1 câu nói bỏ rơi ta ??? Ruồng bỏ ta !!! – Nàng ta cười , cười điên cuồng , nước mắt trên my khẽ tràn xuống .

Di Di cúi đầu , ko nói , ai cũng nghĩ nàng đang đau lòng hối lỗi ….

1 lúc sau , nàng ngẩng đầu , nhìn phía cẩm y nhân

– này , nàng thuê các ngươi bao nhiêu thế ? – chạy trước , với sát thủ tiền càng cao càng tốt mà . Mua chuộc thôi !!!

Đám cẩm y nhân và Nhan qúy phi đơ người . 1 xẩm y nhân hừ lạnh lên tiếng

– Tu La môn chúng ta chưa từng vì tiền phản bội chủ cũ , ngươi đừng mơ tưởng mua chuộc chúng ta !

– các ngươi là Tu La môn ??? – Di Di hét lên , là Tu La môn ????


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com