Nghi Châu

Chương 11



15

Vách đá sâu hun hút không thấy đáy, nếu như rơi xuống thì chỉ còn nước xương tan thịt nát.

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai người đang bám chặt lấy ta đều cứng đờ người lại.

Rất nhanh sau đó, Đại hoàng tử từ từ thả lỏng cánh tay đang nắm lấy tay ta.

“Thả ta ra đi.”

Hắn nhìn sâu vào trong mắt ta, giọng nói nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua.

Đại hoàng tử lại nhẹ giọng nói tiếp.

“Cô nhảy xuống đây theo ngươi, vốn dĩ đã không còn nghĩ đến chuyện có thể sống sót trở về. Giờ đây còn có thể cùng ngươi nói chuyện thêm mấy câu, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi…”

“Khoan đã nào.”

Thất hoàng tử bỗng dưng cắt ngang lời của Đại hoàng tử.

“Vậy thì hãy ném ta xuống đi.”

Thất hoàng tử nước mắt đã lưng tròng, nói một tràng dài nhanh như pháo nổ.

“Sau khi ta c.h.ế.t rồi, hai người các ngươi nhất định phải lập bài vị cho ta, rồi ngày ngày phải cúng tế cho ta đàng hoàng.

“Còn nữa, đứa con đầu lòng của hai người nhất định phải đặt theo tên của ta…

“Ngươi có đang nghe ta nói không đó hả.”

Ta khẽ kéo sợi dây leo đang quấn quanh người hai vị hoàng tử, xác nhận lại một lần nữa rằng nó tạm thời vẫn chưa bị đứt, rồi mới hài lòng buông tay ra.

“Gió lớn quá đi mất. Ta chẳng nghe rõ các người nói gì cả.”

Trong những tiếng hét đầy kinh hoàng, cơ thể ta như một cánh diều đã bị đứt dây, lao thẳng xuống vực sâu thăm thẳm.

Sau đó, ta mượn lực từ một vách đá đang nhô ra, bật người nhảy vọt lên trên, rồi lăng không vài vòng trên không trung, chẳng tốn chút sức lực nào đã trèo được lên đến nơi an toàn.

Thật buồn cười, ta dám cả gan đồng thời làm ám vệ cho cả bảy vị hoàng tử, chẳng lẽ không phải là bởi vì ta sở hữu một thân khinh công vô song thiên hạ hay sao.

Huống hồ chi, cái vách đá này ta đã từng khảo sát qua không biết bao nhiêu lần rồi, chỗ nào có thể bám víu được, chỗ nào có thể mượn được lực, cho dù có nhắm mắt lại ta cũng có thể lần ra được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, ta nhanh chóng bện một chiếc thang bằng dây thừng, rồi kéo hai vị hoàng tử vẫn còn đang lơ lửng đu đưa như đang chơi đánh đu ở dưới vực sâu lên.

Dưới vách đá gió thổi rất lớn, cả hai người bọn họ đều đã bị lạnh cóng suốt cả nửa đêm, sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch cả ra, vừa nhìn thấy ta liền coi ta như một cái lò sưởi ấm áp, ôm chặt lấy ta vào trong lòng.

“Ngươi…”

Ta nhân cơ hội này để tranh công.

“Ta đây, phải thêm tiền nữa.”

Một thân khinh công xuất thần nhập hóa đến như vậy, chẳng lẽ lại không đáng được hưởng một sự đãi ngộ tốt hơn hay sao.

Sắc mặt Thất hoàng tử lập tức đen sì như đáy nồi, hắn trừng mắt nhìn ta đầy vẻ giận dỗi.

“Tiền, tiền, lúc nào cũng chỉ có tiền. Trong mắt của ngươi chỉ có mỗi tiền thôi sao.”

Nói thừa lời. Ta đi làm mà không nghĩ đến tiền, chẳng lẽ lại nghĩ đến một tình yêu chân thành hay sao chứ.

Đại hoàng tử khẽ mỉm cười một tiếng, rồi cởi miếng ngọc bội đang đeo trên người mình xuống.

“Miếng ngọc bội này là một đôi với miếng mà trước đây cô đã từng thưởng cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy nó đi.”

Ta nhận lấy miếng ngọc bội, rồi thuận miệng hỏi lại.

“Trước đây ngài đã từng thưởng ngọc bội cho ta sao.”

Ta đã làm việc cho Đại hoàng tử suốt bao nhiêu năm qua, thế mà chưa từng nhận được bất cứ thứ gì khác ngoài tiền lương cả.

Mà ngay cả tiền lương cũng ít ỏi đến mức thảm thương.

Nếu không phải như vậy, thì ta đâu cần phải chạy ra ngoài để làm thêm nhiều việc đến thế.

Đại hoàng tử sững sờ trong giây lát.

“Cô đã từng nhờ Các chủ của Ám Vệ Các chuyển nó cho ngươi rồi mà… Ngươi vẫn chưa nhận được nó sao.”

Lão Các chủ ư.

Trong đầu ta chợt lóe lên một vài ý nghĩ mơ hồ.

Nhưng còn chưa kịp suy ngẫm cho kỹ càng, thì từ phía xa xa đã thấy một vùng lửa cháy sáng rực cả một góc trời.