19
Làm ám vệ không phải là công việc cực khổ, mà chính là số phận đã định sẵn là khổ.
Mạng người chỉ có một, muốn thay đổi vận mệnh thì đành phải chờ đến kiếp sau mà cố gắng vậy.
Thế nhưng mà, cùng làm một công việc như nhau, lại không cùng một số phận, cùng được trả công như nhau, mà lại chẳng cùng một mức thù lao, chuyện này thật sự khiến người ta không thể nào nuốt trôi cho được.
Vậy nên, ta và tên ám vệ xa lạ kia liền lao vào đánh nhau một trận.
Tiếng đánh nhau ầm ĩ của chúng ta đã khiến cho các ám vệ khác cũng bị cuốn vào cuộc chiến này.
Tin tức về việc lương bổng bị phân chia một cách bất công liền nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Kể từ đó, một trận gió tanh mưa m.á.u đã thực sự nổi lên.
Lão ám vệ gào lên. “Ta đã nói rồi mà. Tại sao ta làm việc bao nhiêu năm trời, mà lương vẫn cứ ít ỏi đến mức thảm thương như vậy, hóa ra tất cả đều đã bị lấy đi để nuôi đám nhóc con các ngươi hết rồi.”
Tân ám vệ cũng không chịu thua. “Chúng ta trẻ tuổi hơn, đương nhiên là đáng giá hơn rồi, như vậy thì có gì là sai trái chứ.”
Hai phe cứ thế mà đánh nhau cho đến khi đầu rơi m.á.u chảy.
Nói đến đây, lúc ta đến tìm Lão Các chủ để tính sổ, tên ám vệ đang đứng gác ở cửa còn trực tiếp để cho ta đi thẳng vào trong.
“Chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà phải bán mạng như vậy thì có đáng gì đâu chứ.”
Lão Các chủ như thể vừa bị một tia sét đánh trúng.
“Sao có thể như vậy được…?”
Lão Các chủ thất kinh mà nói.
“Bọn họ tất cả đều là do một tay ta đã tự mình bồi dưỡng nên, bọn họ đều tuyệt đối trung thành với ta, chẳng lẽ chỉ vì có vài lạng bạc mà đã dễ dàng bị mua chuộc như vậy rồi hay sao.”
Ta lạnh nhạt đáp lời.
“Lòng trung thành mà không có vật chất để chống lưng, thì cũng chẳng khác nào một đống cát vụn cả. Chẳng cần phải có gió thổi qua đâu, chỉ cần bước đi vài bước là nó đã tự động tản ra hết rồi.”
20
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão Các chủ cuối cùng cũng đã bị bắt giữ.
Lúc bị đám người lôi đi, từ trên người của lão đột nhiên rơi xuống một quyển thoại bản.
Bên trong quyển thoại bản ấy kể về câu chuyện bảy vị hoàng tử cùng nhau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đấu đá lẫn nhau, rồi g.i.ế.c chóc không ngừng nghỉ.
Toàn thân ta khẽ cứng đờ lại.
Chết tiệt thật, đây chẳng phải chính là cái câu chuyện mà ta đã bịa ra để kiếm thêm chút tiền nhuận bút đó sao.
Chỉ vì sợ bị người khác nhận ra, nên ta đã cố tình bóp méo đi tính cách của các nhân vật, khiến cho cả bảy vị hoàng tử đều có những tính cách méo mó đủ mọi kiểu.
Doanh số bán ra đương nhiên là thảm bại ê chề.
Kết quả không ngờ là lại khiến cho Lão Các chủ tin tưởng một cách sái cả cổ.
Thất hoàng tử chú ý đến sắc mặt không được bình thường của ta.
“Ngươi sao vậy.”
Ta lập tức tìm cách đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Ngươi đột nhiên chạy vào trong cung để làm gì vậy. Đại hoàng tử đâu rồi.”
Thất hoàng tử để lộ ra một ánh mắt chứa đầy vẻ oán trách vô cùng sâu sắc.
“Ngươi có phải là… muốn được gặp Đại hoàng huynh của ta hơn không.”
Ta chỉ biết câm nín. “……”
Thất hoàng tử bắt đầu kể lại, ngay sau khi ta vừa mới rời đi, đám thị vệ của Đại hoàng tử đã tìm được đến chỗ bọn họ.
Hơn nữa, bọn họ còn vô cùng chu đáo mà múc cho hai kẻ đang lạnh cóng kia mỗi người một bát canh gừng nóng hổi.
Ta không khỏi chân thành mà cảm thán.
“Chẳng trách người ta lại có được biên chế chính thức, làm việc đúng là luôn luôn vững vàng và đáng tin cậy.”
Thất hoàng tử nói. “Chúng ta nghe nói rằng trận hỏa hoạn lớn xảy ra trong cung vừa rồi chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, hoàn toàn không có bất cứ tên loạn thần tặc tử nào cả, chính vì vậy nên mới định bụng sẽ vào trong cung để tìm ngươi…”
Kết quả là, Đại hoàng tử vừa mới bước chân qua khỏi cửa cung, đã bị Hoàng hậu kéo thẳng về cung điện của bà, rồi ân cần hỏi han đủ điều.