10
Đến khi Thất hoàng tử hả hê véo trả lại cho đến lúc gương mặt ta đỏ bừng không dám nhìn ai nữa mới thôi.
May mắn thay, ám vệ luôn có mặt nạ che thân.
Ta đeo mặt nạ, theo hắn đến Nội Vụ Phủ để chọn một chiếc giường mới.
Chẳng ngờ, Đại hoàng tử vừa mới khỏi bệnh cũng đang có mặt ở đó.
Lấy danh nghĩa quan tâm đến đệ đệ, hắn thuận miệng hỏi han lý do vì sao lại phải đổi giường.
Thất hoàng tử từ nhỏ đã vừa kính vừa sợ vị hoàng huynh luôn được sủng ái này, nên ngay cả khi nói dối cũng chẳng được lưu loát cho lắm.
Cuối cùng, hắn vẫn là lôi ta ra để ứng phó tình hình.
“Nhất Linh Nhất, Hoàng huynh của ta đang hỏi ngươi đó.”
Ta từ trên cây nhảy xuống, cúi đầu quỳ giữa sân viện, trong lòng không ngừng thầm mắng.
Theo hầu Đại hoàng tử nhiều năm đến như vậy, cho dù có che mặt đi chăng nữa, e rằng chỉ cần nhìn qua dáng người, hắn cũng sẽ nhận ra ta ngay.
Như vậy chẳng phải thân phận của ta sẽ bại lộ hay sao.
Quả nhiên, ngay khi vừa nhìn thấy ta, ánh mắt Đại hoàng tử đã run rẩy dữ dội, giọng nói cũng trở nên khản đặc.
“Ngươi, mau tháo mặt nạ xuống cho ta.”
“Cô muốn nhìn rõ mặt ngươi.”
Quân muốn thần chết, thần không thể không tuân mệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta từ từ tháo mặt nạ xuống, trong lòng đã sớm có chủ ý.
Hắn không hỏi, ta tuyệt đối không nói.
Chỉ cần hắn vừa hỏi, ta liền làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của ta, một giọt lệ khẽ vương trên hàng mi đang run rẩy của Đại hoàng tử, chực rơi xuống mà vẫn chưa rơi.
“Là ngươi…”
“Đúng vậy, chính là nàng ấy.”
Thất hoàng tử nhanh chóng tiếp lời, nói vội vàng như sợ bị ai đó ngắt lời.
“Nàng ấy chính là nữ tử trong bức họa mà ta vẽ.”
Thất hoàng tử nắm chặt lấy tay ta.
“Hoàng huynh, chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu huynh làm gì nữa, ta đã ái mộ nàng từ rất lâu rồi, và muốn cưới nàng làm thê tử của mình.”
Trong đầu ta cứ ong ong lên, hoàn toàn không hiểu nổi hắn lại đang bày ra trò gì nữa đây.
Ngay chính lúc đó, giọt nước mắt vẫn còn vương trên hàng mi Đại hoàng tử cuối cùng cũng đã rơi xuống, từ nơi cổ họng hắn bật ra một tiếng nghẹn ngào mà khó ai có thể nghe rõ.
“Những lời đó… đều là những lời ta muốn nói…”
11
Sau chuyện ngày hôm đó, Thất hoàng tử mới giải thích với ta rằng, hắn vì sợ Đại hoàng tử nhận ra ta chính là hung thủ đã sát hại vị ám vệ thân cận của ngài, cho nên mới cố tình gán thêm cho ta cái danh phận Thất hoàng tử phi.
“Nếu như hắn dám động đến một sợi tóc của ngươi, cô nhất định sẽ cùng ngươi tuẫn tình.”
Ta chỉ biết câm nín. “……”