69
Từ đó về sau, Ngô Lao suốt hơn mười năm không còn thấy Chúc Diễn Duy, cũng chẳng có một tin tức nào về hắn.
Chẳng lẽ… thằng nhóc đó c.h.ế.t rồi?
Cho đến năm năm trước,
Ngô Lao xem TV và thấy tin tức giải trí.
Ngôi sao lớn Thường Đông Đình kết hôn với một người ngoài giới tên Chúc Hướng Dương.
Thường Đông Đình…
Ha, là cô gái từng sống trong khu tập thể năm xưa.
Không ngờ bây giờ lại thành minh tinh nổi tiếng.
Vì thế, Ngô Lao càng chú ý hơn đến các tin liên quan.
Ông kinh hãi phát hiện,
cái người tên Chúc Hướng Dương đó chính là Chúc Diễn Duy mà ông đã tìm suốt hơn mười năm!
Thì ra thằng nhóc này đổi tên.
Bảo sao tìm kiểu gì cũng không ra.
70
Giờ đây Chúc Diễn Duy đã là một bác sĩ rất nổi tiếng.
Tìm hiểu nơi hắn làm việc thì không khó.
Ngô Lao lại một lần nữa tìm cách “kết nối” với hắn.
Ông tự học dùng máy tính,
lên quán net tra đủ loại thông tin về Chúc Diễn Duy,
phát hiện hắn từng vướng vào một vụ sự cố y khoa.
Người c.h.ế.t lại chính là Cao Tiểu Hoan!
Cao Tiểu Hoan cũng từng sống ở khu tập thể,
và còn thân với Thường Đông Đình.
Ngô Lao liền về quê tìm hiểu nhà Cao Tiểu Hoan.
Và chỉ một lần hỏi thăm,
ông suýt c.h.ế.t đứng.
Bệnh viện bồi thường cho Cao Tiểu Hoan 800 nghìn,
nhưng trước khi c.h.ế.t, cô ta vì phẫu thuật thẩm mỹ mà vay rất nhiều tín dụng đen,
tổng cộng hơn 1,3 triệu!
Cao Tiểu Hoan là con nhà đơn thân,
mẹ cô đã phải bán cả căn nhà,
mới gom đủ tiền trả đám tín dụng đen ấy.
Ngô Lao cảm thấy chuyện này có gì đó rất sai.
Ông tiếp tục phục kích trước bệnh viện,
theo dõi Chúc Diễn Duy,
và phát hiện hắn tan làm thì lén gặp một người đàn ông.
Ngay sau đó, người đàn ông kia lại đi gặp đám người chuyên ép mẹ Cao Tiểu Hoan trả nợ!
Toàn thân Ngô Lao lạnh toát.
Ông linh cảm cái c.h.ế.t của Cao Tiểu Hoan không hề là tai nạn,
và có liên quan lớn đến vợ chồng Chúc Diễn Duy.
71
Ngô Lao muốn tiếp tục điều tra, nhưng bên phía con gái lại đang chuẩn bị kết hôn.
Ông đành phải về quê lo liệu giúp.
Lần lữa mấy năm như vậy,
Ngô Lao bồng được cháu nội.
Ông vẫn không cam lòng.
Thỉnh thoảng nhìn thấy ảnh của A Mai và Tiểu Triết, tim lại đau nhói.
Đúng lúc ấy, ông phát bệnh—ung thư tụy, loại bệnh tiến triển rất nhanh.
Ông không sợ c.h.ế.t, chỉ là không nỡ rời con gái, con rể và cháu,
còn một chuyện nữa khiến ông canh cánh cả đời:
Chúc Diễn Duy có phải hung thủ hay không.
Ngô Lao hạ quyết tâm rất lớn,
quyết định liều một phen—bắt cóc con gái của Chúc Diễn Duy.
Ông âm thầm quan sát rất lâu, nắm rõ thời gian và địa điểm bảo mẫu đón trẻ, rồi ra tay một lần là trúng.
Ngô Lao đưa cô bé về căn nhà thuê.
Cô bé thật sự rất đáng yêu, mở to đôi mắt hỏi ông:
“Ông ơi, ông không khỏe hả? Sao ông ho suốt vậy?”
Ngô Lao không bao giờ làm hại trẻ con, ông làm không được.
Cô bé nói:
“Ông ơi, cháu tên là Tiểu Hoa Hồng, ba cháu đặt tên cho cháu. Ba nói cháu là bài thơ đẹp nhất mà ông trời tặng cho ba.”
Tim Ngô Lao giật thót.
Ông luôn nghĩ Chúc Diễn Duy là kẻ thâm hiểm xảo quyệt, lòng dạ sâu như biển, chẳng có chút tình người.
Không ngờ, loại người đó cũng biết yêu.
Tối hôm đó, quả nhiên vợ chồng Chúc Diễn Duy đến.
Điều ông không ngờ là, trong hoảng loạn tột độ, Thường Đông Đình lại thừa nhận chính cô ta đã dắt An An rời khỏi nhà họ Chúc.
Ngô Lao tìm mọi cách ép hỏi Chúc Diễn Duy, nhưng hắn c.ắ.n chặt miệng, chẳng chịu nói gì, thậm chí còn dùng Đan Đan và cháu nội ra đe dọa ông.
Ngô Lao chấp nhận thua.
Ông đưa ra một quyết định:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
yêu cầu hai người họ bồi thường — Hai mươi vạn.
Ban đầu, Ngô Lao cảm thấy số tiền này như cục than hồng,
nhận rồi thì có lỗi với A Mai và Tiểu Triết.
Nhưng suốt một năm nay ông chữa bệnh, con gái đã tốn quá nhiều tiền.
Ông c.h.ế.t đi cũng phải để lại chút gì cho nó.
Đây là thứ mà nhà họ Chúc và Thường Đông Đình nợ ông!
Và Ngô Lao còn lén làm một chuyện —
ông khâu một chiếc máy nghe lén vào móc treo búp bê trên cặp của Tiểu Hoa Hồng.
Tuy đã già và nghèo,
nhưng bao năm theo dõi cũng giúp ông học được vài thứ.
72
Quả nhiên Chúc Diễn Duy vô cùng tinh ranh.
Hắn lục soát ông từ đầu đến chân, rồi kiểm tra cả căn phòng thuê.
Ngô Lao nghĩ:
Xong rồi, hắn chắc chắn phát hiện máy nghe lén.
Không ngờ, Chúc Diễn Duy không kiểm tra ba lô của Tiểu Hoa Hồng.
Có lẽ hắn không cảnh giác với con gái,
hoặc hắn quá thông minh,
nghĩ rằng một kẻ chỉ biết dùng điện thoại “cục gạch” như ông không thể nghĩ ra trò đó.
Khi nhận Hai mươi vạn,
Ngô Lao nhìn thấy sát ý trong mắt Chúc Diễn Duy.
Từ khoảnh khắc đó, ông biết mình không còn sống được lâu nữa.
Không phải c.h.ế.t vì bệnh,
thì cũng c.h.ế.t vì tay Chúc Diễn Duy.
Nói thật, thật uất ức.
Tối hôm đó, từ thiết bị nghe lén,
ông bất ngờ nghe được một đoạn ghi âm khiến ông kinh hoàng và phẫn nộ.
Chúc Diễn Duy — trong cơn say — đắc ý khoe khoang với con gái cách hắn gây án năm xưa.
Tinh thần chiến đấu của Ngô Lao bỗng bùng lên.
Ông muốn báo cảnh sát, muốn tố cáo Chúc Diễn Duy.
Nhưng…
Nhìn xuống cái bụng căng phồng vì bệnh,
ông biết mình không sống được bao lâu.
Không còn thời gian, cũng không còn sức.
Hơn nữa, ông có tư tâm—
ông không muốn con gái bị kéo vào chuyện này.
Cả đời ông đã nợ nó quá nhiều.
Cuối cùng,
Ngô Lao làm một việc —
ông viết một bức thư, gửi đến nhà giam nữ.
Làm xong, Ngô Lao thở phào nhẹ nhõm.
Ông thấy mình như đã bị nhốt trong chiếc lồng suốt hơn hai chục năm,
giờ cuối cùng cũng được phóng thích.
Giờ đây, ông còn là người sở hữu Hai mươi vạn tiền lớn!
Ngô Lao ưỡn n.g.ự.c bước vào một cửa hàng đồ hiệu,
mua cho mình một bộ đồ thể thao.
Hóa ra đồ hiệu cũng chẳng đắt như ông tưởng —
quần áo và giày đều đang giảm giá,
200 tệ là mua đủ cả bộ.
Sau đó, ông đi ăn nhà hàng,
ăn món lẩu buffet mà ông thích nhất nhưng chẳng mấy khi dám ăn.
Chỉ tiếc, cơ thể ông không tốt,
ăn không được bao nhiêu.
Nhưng thật sự là một ngày vô cùng sảng khoái!
Ngô Lao nghĩ,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
A Mai và Tiểu Triết bên kia chắc đang mong ông lắm rồi.
Còn nữa—
không phải câu chuyện nào cũng có kết cục.
Câu chuyện đời của Ngô Lao đã kết thúc,
còn những người khác…
vẫn còn chưa đến hồi kết.
73
Một ngày nọ, một phạm nhân trong trại giam nữ — Mã Tiểu Tần, nhận được một bức thư.
Vốn dĩ người phụ nữ ấy đã c.h.ế.t lặng từ lâu,
đôi mắt không còn lấy một tia hy vọng.
Nhưng kể từ khi nhận được bức thư đó,
bà liều mạng cải tạo thật tốt.
Bà đã ngồi tù hơn hai mươi năm rồi,
có lẽ…
ngày được ra ngoài cũng sắp đến.
-HẾT-