Bên kia truyền đến một giọng nói già nua mà uy nghiêm: “Diệp Minh, Chu Siêu đã bị Bò Cạp bắt đi.”
Chu Siêu bị bắt, Bò Cạp đã ra tay nhanh như vậy.
Năm ngón tay thon dài của Diệp Minh siết chặt điện thoại, đôi môi mỏng phun ra câu chữ đơn giản: “Ở đâu?”
“Ở bến tàu! Diệp Minh, cậu lén lút sửa lại thời gian rời đi, sẽ hại chết người bên cạnh, cậu không biết ư! Diệp Minh mà tôi biết chớ nên là người thất thường như thế!” Bên kia truyền đến tiếng gậy gỗ gõ xuống mặt đất.
Diệp Minh đi xuống giường bệnh, nhắc chân đi ra ngoài.
Y tá nhỏ đuổi theo phía sau anh: “Anh đi đâu vậy, anh bây giờ không thể rời bệnh viện, anh…”
Diệp Minh cầm điện thoại, ánh mắt sắc bén âm trầm quét sang y tá nhỏ.
Y tá nhỏ sợ đến run run một cái, dừng bước, không dám đuổi theo.
Diệp Minh đi đến hành lang, bên kia truyền đến thanh âm: “Diệp Minh, chuyện Chu Siêu cậu không cần phải để ý đến, Bò Cạp bắt cậu ta chính là muốn dụ cậu xuất hiện, hiện tại bao nhiêu ánh mắt đang nhăm nhe vào cậu, tôi sẽ phái người cứu Chu Siêu, đổi chuyến tàu của cậu lại, rời đi trong đêm!”
Chu Siêu bị trói trên trụ đá, Bò Cạp cầm lấy kìm gắp đốt đỏ bừng, mặt hung dữ đè kìm gắp trên ngực Chu Siêu.
Mùi thịt nướng khét lẹt tỏa ra, hai mắt Chu Siêu đỏ bừng cắn răng rên khẽ một tiếng, anh ta cũng là một hán tử tâm huyết.
“Nói, Huyết Ưng là ai? Tên được quân chính tư pháp hai giới hắc bạch kính như truyên kỳ, làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, Huyết Ưng rốt cuộc là ai?”
Bò Cạp ép hỏi.
Chu Siêu cười lạnh một tiếng: “Mày vĩnh viễn sẽ không… biết, anh ấy là một vị thần vĩnh viễn!”