Tay cô bị bàn tay thô ráp của anh bao lấy, nhắn xuống dưới một cái…
“Mắng thêm một tiếng nữa xem?”
Anh lạnh lùng không vui nhìn chằm chằm cô, trong cánh môi mỏng lạnh tràn ra vài chữ đơn giản.
Hà Băng khựng lại, trên người anh không có phản ứng.
Cô hiểu làm anh.
Cô còn tưởng rằng anh và Tuyết Nương…
Hà Băng muốn rút tay mình về: “Buông!”
Tay cô còn bị anh cầm lấy.
Diệp Minh lúc này mới buông lỏng cô ra, trọng lượng trên giường đè nặng chợt rút ra.
“Em gái, em hiểu lầm Thành gia rồi, chỗ mang chân giả của Thành gia sưng đỏ nhiễm trùng, vừa rồi chị chỉ bôi thuốc cho Thành gia thôi.” Tuyết Nương tiến lên giải thích.
Thì ra là vậy.
Trong hai mắt Hà Băng tràn ra vài phần chột dạ, cô nhìn Diệp Minh, Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, đưa lưng về phía cô, vươn tay cởi xuống dây lưng màu đen.
Cô đi lên trước, đi tới bên người anh: “Diệp Minh, xin lỗi, vừa rồi…”
Diệp Minh tùy ý ném dây lưng vào trên ghế salon, phát động môi mỏng: “Không cần xin lỗi, em nghỉ ngờ anh cũng rất bình thường.”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Nói xong anh đi đến phòng tắm.
Thế nhưng một bàn tay nhỏ duỗi tới, thật chặt kéo lại góc áo của anh.