Ngõ Ngô Đồng

Chương 30: Muốn gì?



“Không thích chuột à?”

Tô Hoài Cẩn nói nửa câu sau xong, Ninh Uyển đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt gần như sắc lạnh nhìn cô ta, nói từng câu từng chữ: “Cậu nói gì?”

Cô ta vẫn cười: “Tôi bảo, con chuột tôi nhờ Trương Tĩnh thả vào cậu không thích à?”

Tô Hoài Cẩn liếc Lâm Chi Hứa đang ngơ ngác bên cạnh Ninh Uyển: “Quan hệ tốt thật, nhanh thế đã có bạn mới rồi.”

“Rốt cuộc cậu muốn gì?”

“Tôi nói với Niệm An rồi, bảo cô ấy chăm sóc cậu cho tốt, gần đây ở lớp cậu sống thú vị lắm đúng không?”

Lâm Chi Hứa nhíu mày, vô thức chắn trước Ninh Uyển: “Cậu bị điên à? Rốt cuộc Ninh Uyển đắc tội cậu chỗ nào?”

Chẳng đắc tội chỗ nào cả.

Tô Hoài Cẩn chẳng thèm để ý Lâm Chi Hứa, nhìn Ninh Uyển, giọng đầy khinh miệt: “Sau này sẽ càng đặc sắc hơn. Nếu cậu không muốn liên lụy bạn mình thì giữ khoảng cách đi.”

Khi lướt qua Ninh Uyển, thiếu nữ nắm cổ tay cô ta, giọng không lớn, cũng không có cảm xúc như thái độ cô đối xử người ngoài: “Cậu muốn gì?”

“Cũng như hồi nhỏ, không thắng được thì dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu.”

Ninh Uyển buông tay, đi đến bồn rửa tay: “Giống trước đây, chẳng có gì thú vị.”

Cho đến khi Tô Hoài Cẩn đi rồi, cô cũng chẳng ngẩng lên nhìn.

Lâm Chi Hứa chửi vài câu, lấy giấy vệ sinh đưa cho Ninh Uyển, bảo cô lau sạch tay: “Cô ta có ý gì? Hai người có xích mích gì à?”

“Không có.”

Ninh Uyển nói: “Hồi nhỏ quen biết thôi.”

Tô Hoài Cẩn không bình tĩnh như Ninh Uyển, có lẽ bị lời nói của cô chọc tức. Cô ta đi đường đầy tức giận, giậm sàn rầm rầm.

Vào thẳng lớp ngồi xuống cô ta mới nhớ ra nhắn tin hỏi Đồng Niệm An về cô gái hôm nay đi cùng Ninh Uyển.

Đồng Niệm An trả lời rất nhanh, nói đó là người Ninh Uyển gần đây chơi thân.

Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi, cúi đầu nhắn lại cho cô ta.

【Em nói với Trần Tùng Như, bảo hôm nay cậu ta tìm cách đưa cô gái đó đến lớp chị.】

Chiều nay lớp Ninh Uyển có tiết thể dục, lúc đi học Lâm Chi Hứa nằm bò trên bàn, vẫy tay với Ninh Uyển: “Cậu đi đi, hôm nay mình đến kỳ, thực sự không động đậy nổi.”

Ninh Uyển cười thở dài: “Thôi được, xin nghỉ giúp cậu nhé?”

“Yêu cậu.”

Chuông vào học vang, trong lớp đã không còn ai. Lâm Chi Hứa xoa bụng, tìm tư thế thoải mái định ngủ một giấc.

Khi đang ngái ngủ, có người gõ bàn cô hai cái.

Là Trần Tùng Như.

Cậu ta là cái gai trong lớp, bình thường chẳng học hành, cùng phe với Đồng Niệm An, nhà có tiền nên là công tử bột.

Cô nheo mắt ngẩng đầu: “Làm gì.”

Trần Tùng Như vẫn đang gọi điện, cúi đầu liếc cô một cái, hời hợt: “Dậy.”

Lâm Chi Hứa vốn dạn dĩ: “Nói làm gì trước đã.”

Trần Tùng Như không trả lời cô ta, quay lưng tiếp tục nói với người trong điện thoại: “Tôi gọi không nổi, cậu tự đến đi. Tôi là một đứa con trai làm khó con gái thì ra gì.”

Không biết đầu kia nói gì, cậu ta cười khẩy: “Cậu nói đúng, nếu không phải vì anh tôi, tôi chẳng thèm dính vào mấy chuyện này.”

“Cậu đến thì nhanh lên, lát nữa tan học rồi.”

Cậu ta cúp máy không lâu, một cô gái vào lớp. Lâm Chi Hứa ngồi thẳng, nhận ra là cô gái sáng nay nói chuyện với Ninh Uyển trong nhà vệ sinh.

Tô Hoài Cẩn như chẳng có chuyện gì, đến chào Trần Tùng Như trước.

Trần Tùng Như không thèm để ý, có lẽ cũng chẳng ưa cô ta.

Tô Hoài Cẩn không bận tâm, bước tới trước mặt Lâm Chi Hứa: “Chào.”

Lâm Chi Hứa cũng lười đáp, cúi đầu lật sách.

“Sao lại nghĩ đến việc chơi với Ninh Uyển?”

“Liên quan gì đến cậu?”

Lâm Chi Hứa ngẩng lên nhìn cô ta: “Cậu xinh đẹp thế, sao thích lo chuyện bao đồng vậy?”

Tô Hoài Cẩn coi như không nghe thấy nửa câu sau, tiến lại gần hơn: “Tôi không thích Ninh Uyển, cũng chẳng thích người chơi với cô ta. Sáng hôm trước, cô gái bị tát trong lớp cậu cũng là cậu đúng không?”

Trần Tùng Như hỏi: “Cậu làm à?”

Thiếu nữ quay người, giọng dịu dàng: “Sao có thể chứ? Là bạn tôi làm thôi.”

Lâm Chi Hứa bật dậy: “Cậu phiền phức thật đấy. Làm mấy chuyện này ở trường có ý nghĩa gì? Tôi thấy cậu đúng là muốn làm người ta ghê tởm.”

Tô Hoài Cẩn tặc lưỡi, đưa tay đẩy cô ngồi xuống ghế, còn gọi Trần Tùng Như đến: “Giúp tôi một chút.”

Trần Tùng Như nhíu mày, đến giúp Tô Hoài Cẩn giữ Lâm Chi Hứa, miệng vẫn càu nhàu: “Phiền chết.”

Lâm Chi Hứa bất ngờ bị giữ, sức nam nữ chênh lệch, cô giãy giụa nhưng không thoát: “Hai người bị điên à.”

Giây tiếp theo Tô Hoài Cẩn tát cô một cái.

Cô ta không làm móng, móng tay cắt gọn, nhưng cái tát này rất mạnh, chẳng khác gì cái tát của cô gái làm móng sáng hôm đó.

Tô Hoài Cẩn nói: “Miệng thối quá.”

Cô ta xoa cổ tay, túm tóc Lâm Chi Hứa từng cái, kéo mạnh ra sau: “Đừng có nói tôi như thế mãi.”

“Hôm nay tôi không so đo với Ninh Uyển vì chưa đến lúc. Nhưng cậu thì khác, cậu nói tôi thế, tôi sẽ trả đũa ngay.”

Đầu Lâm Chi Hứa bị kéo ngửa ra sau, đau đến mức nước mắt s.inh lý chảy ra, tầm nhìn mờ đi. Cô nghiến răng: “Tôi nhổ vào. Cậu không sợ tôi hôm nay đi mách th—”

Tô Hoài Cẩn lại giật mạnh tóc cô, cơn đau dữ dội bất ngờ cắt ngang lời nói của Lâm Chi Hứa.

Cô ta vẫn cười: “Mách gì? Hôm nay tôi có hoạt động ở đội hợp xướng.”

Trần Tùng Như liếc đồng hồ treo tường, thờ ơ nói: “Cậu nói nhanh lên được không.”

“Cậu đừng giục chứ.”

Cô ta nới lỏng tay, nhìn Lâm Chi Hứa: “Sau này đừng nói thế nữa, không thì lần sau tôi chẳng biết sẽ làm gì đâu.”

“Cũng đừng bênh Ninh Uyển nữa. Lúc nào cũng bị kéo tóc thế này cậu sẽ hói đầu đấy. Lần sau, tôi giúp cậu cạo trọc luôn.”

“Cậu dám!”

“Tôi dám chứ.”

Lâm Chi Hứa nhắm mắt, lần đầu cảm nhận được thành ngữ “lòng dạ rắn rết” hiện hình trên một người.

Tô Hoài Cẩn buông tay, đứng ở đầu kia bàn nhặt từng sợi tóc rơi trên tay vứt xuống đất: “Trời ơi, rụng nhiều tóc thế.”

Cô ta dọn sạch, lại cười với Trần Tùng Như: “Cảm ơn cậu nha Tùng Như. Hôm nay tôi sẽ nói với anh cậu là cậu giúp tôi nhiều lắm.”

“Ai cần cậu nói, đi nhanh đi.”

“Đừng lúc nào cũng hung dữ thế, tạm biệt.”