Ngõ Ngô Đồng

Chương 35: Giữ làm kỷ niệm



“Giữ làm kỷ niệm?”

Tống Thanh Yến quay mặt ho khẽ. Anh lười chụp ảnh chính mình, thỉnh thoảng hứng lên cũng chỉ cầm điện thoại chụp mặt trời mọc, lặn, chụp người còn là con gái, đúng là lần *****ên.

Đầu óc bốc hỏa nên làm vậy.

“Ừ… em thế này, rất đáng yêu.”

“Hả?”

Ninh Uyển ngẩn ra, vành tai bắt đầu nóng. Cô chậm chạp đưa tay sờ, cảm thấy tai mình hỏng rồi, sinh ra ảo giác.

Tống Thanh Yến nói xong câu đó, chính anh cũng không chịu nổi.

Thiếu niên đứng đó, một tay chống hông, cúi đầu, tay kia che mặt, hối hận không thôi.

Sao anh lại hành động lỗ mãng, chụp ảnh rồi còn nói năng lung tung.

Chỉ mong Ninh Uyển đừng ghét anh.

Không khí giữa hai người bắt đầu trở nên kỳ lạ, cảm giác đó len lỏi, lan tỏa. Dường như tiếng ồn trong quán cũng biến mất, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim của nhau.

Chu Châu nhìn mà khoái, nhưng liếc đồng hồ, lên tiếng kéo họ ra khỏi bầu không khí ấy: “Thanh Yến, đến giờ rồi, cậu tan làm được rồi.”

Tống Thanh Yến giật mình: “Ừ.”

Anh nhìn Ninh Uyển: “Anh đi thay đồ, đợi anh chút nhé?”

Thấy cô nhóc gật đầu anh mới thở phào, quay vào kho phía sau quầy. Lướt qua Chu Châu còn bị anh ta liếc đùa.

Kho có chỗ cho nhân viên thay đồ, Tống Thanh Yến bước nhanh, kho chẳng lớn, hai bước là tới.

Thiếu niên đóng cửa, gần như bực bội vò tóc.

Rốt cuộc tại sao anh lại nhanh miệng thế!

Đầu óc đâu! Bộ não được tuyển thẳng vào Thanh Hoa đâu rồi!

Ném vào lò nướng cùng bánh mì, không tìm thấy nữa à!

Anh không ở trong quá lâu, nhanh chóng thay đồ rồi ra ngoài.

Ninh Uyển vẫn chưa ăn kem xong, lúc đó cô đang ngồi, ăn từng chút một. Chu Châu ngồi đối diện, không biết nói gì mà khiến cô nhóc cười không ngừng.

“Xong rồi à?”

Tống Thanh Yến đáp, Chu Châu thở dài, nhìn Ninh Uyển: “Anh nói không sai chứ? Cậu ấy nói chuyện với anh đúng là keo chữ như vàng.”

Ninh Uyển cười nói: “Nhưng chẳng phải anh Thanh Yến cũng trả lời anh sao.”

Anh nói chuyện với người khác luôn tiết kiệm chữ.

Nhưng từng từ từng câu đều có đáp lại.

Chu Châu nghẹn lời, cuối cùng cười bất đắc dĩ: “Ừ, đúng thế thật.”

Anh ấy đứng dậy, nhường chỗ: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm việc.”

Tống Thanh Yến không vội đưa cô đi, ngồi cùng ăn nốt chỗ kem rồi mới cầm cặp cô ra khỏi quán. Trời đã sẩm tối, ánh hoàng hôn trải dưới đất, họ bước trên đó.

“Anh ơi, anh kia là đồng nghiệp anh à?”

Tống Thanh Yến lắc đầu, xe ngoài đường chạy nhanh, anh đưa tay kéo Ninh Uyển vào trong: “Không, là quản lý.”

Ninh Uyển ngẩn ra: “Quản lý á? Nhìn anh ấy trẻ thế mà.”

Tống Thanh Yến: “Ừ, cũng chỉ được cái lợi thế ngoại hình thôi. Năm nay anh ấy hai mươi mốt.”

Ninh Uyển gật đầu, cảm thấy Chu Châu cũng không lớn lắm, lời nói lăn lộn trong miệng vài lần, cuối cùng thốt ra: “Màu tóc của anh ấy khá là cá tính.”

Tống Thanh Yến cười: “Vài ngày nữa em đến, chắc còn thấy anh ấy nhuộm màu khác.”

Chu Châu không phải người địa phương, trước đây học ở miền Nam. Ban đầu anh ấy học một ngành theo ý bố mẹ, ngoan ngoãn đến khi tốt nghiệp, lúc đi làm mới nhận ra mình không thích, chẳng có hứng thú. Thế là hai mươi tuổi nổi loạn muộn, đến đây mở quán cà phê.

Còn có sở thích mới, nhuộm tóc đủ màu.

Tống Thanh Yến thu lại suy nghĩ, hỏi: “Vừa nãy hai người đang nói gì vậy?”

Ninh Uyển nhảy vài bước, quay lại nhìn anh cười rạng rỡ: “Ừm… chẳng có gì, chỉ nói về dáng vẻ của anh khi làm ở quán thôi.”

“Dáng vẻ anh?”

Tống Thanh Yến sợ cô ngã, đưa tay đỡ sau lưng: “Dáng vẻ gì?”

“Ở quán oai phong lẫm liệt, lạnh lùng cấm dục, làm việc nghiêm túc, phong lưu phóng khoáng.”

Tống Thanh Yến nhìn cô, bất đắc dĩ: “Đây là những từ gì vậy?”

“Là từ miêu tả anh đó.”

Giờ Ninh Uyển không còn đi đường ngoằn ngoèo nữa, ngoan ngoãn bước cạnh Tống Thanh Yến, chậm rãi đi tới.

Con phố này nhiều cây nhưng không phải cây ngô đồng.

Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn, bỗng nói vu vơ mấy cái cây này không đẹp bằng cây ngô đồng.

Tống Thanh Yến ngước lên: “Quả thật không đẹp bằng cảnh ở ngõ Ngô Đồng.”

“Anh ơi.”

“Sao?”

Phố xá tấp nập, có đứa trẻ chạy ngang qua họ, cầm chong chóng trong tay. Xa xa cũng người bán hàng rong đẩy xe đồ ăn dừng lại rao hàng. Một vài cụ già thấy trời mát, mang ghế ra ngồi trò chuyện.

Tóm lại, dường như thành phố lúc này rất yên bình.

Ninh Uyển nói: “Chỉ là bỗng hơi tò mò bình thường giờ này anh tan làm thì làm gì.”

Tống Thanh Yến dẫn cô đi, dừng trước trạm xe buýt, trả lời câu hỏi này: “Sẽ đến siêu thị thực phẩm tươi bên kia mua rau.”

Thiếu niên ra hiệu cho cô nhìn sang trái, ở đó có một siêu thị thực phẩm.

“Mua rau xong sẽ quay lại đây bắt xe buýt.”

Xe buýt tuyến số 7 vừa dừng trước mặt họ, Tống Thanh Yến và Ninh Uyển bước lên, sau đó ném hai đồng xu vào thùng. Hôm nay xe buýt ít người, còn nhiều chỗ trống.

Ninh Uyển thích ngồi phía sau, hai người chọn hàng cuối.

Tống Thanh Yến lại tiếp tục nói: “Đi đường này rất lâu nhưng cảnh dọc đường đẹp. Xe dừng đi cũng không quá chán.”

“Có lúc anh mang MP3 như bây giờ.”

Thiếu niên mở tay, trong lòng bàn tay là chiếc MP3 cắm tai nghe, anh đưa một bên tai nghe cho Ninh Uyển, mình đeo bên còn lại.

“Nhạc trong này là nhạc cũ, anh nghe rất lâu rồi.”

Ninh Uyển bỗng không nói nên lời về khoảnh khắc này, thậm chí không tìm được từ ngữ để diễn tả.

Quá đẹp.

Thời gian, phong cảnh và người bên cạnh.

Đẹp đến chẳng thể diễn đạt.

Xe buýt dừng ở ngõ Ngô Đồng, Tống Thanh Yến dẫn cô xuống xe rồi tiếp tục câu vừa nãy: “Lúc này em cũng sắp tan học, tài xế sẽ đến đón em trước. Anh về nhà rửa rau nấu cơm.”

“Rồi sau đó?”

Tống Thanh Yến cười: “Sau đó? Sau đó đợi em về cùng ăn cơm.”

Khi họ mở cửa, cô giúp việc đã chuẩn bị cơm trong nhà. Tống Thanh Yến đến nhiều lần cũng quen với cô, qua giúp cô dọn rau.

“Hôm nay cô về sớm đi, lát cháu nấu cơm cho Uyển Uyển là được.”

Bà ấy cười, lau tay vào tạp dề: “Ừ, được. Vậy cô đi đây Tiểu Tống.”

“Vâng, cô đi đường cẩn thận.”