Ngõ Ngô Đồng

Chương 51: Thất vọng



Lời vừa dứt, một chiếc xe lướt qua anh em họ Ninh, là xe nhà họ Tô.

Ánh mắt người phụ nữ dừng lại trên hai anh em ở cổng trường một thoáng rồi quay đi.

“Hoài Cẩn, hôm nay mẹ rất thất vọng về con.”

Tô Hoài Cẩn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

“Bao năm nay ba mẹ bỏ bao nhiêu tâm sức cho con, con không thể không biết. Nhà mình chỉ có mình con, mẹ không ngờ con lại trở thành như vậy.”

Bà ta dừng lại.

Tô Hoài Cẩn bỗng nhớ về chính mình thời thơ ấu.

Cái tuổi thơ chỉ toàn các lớp học thêm, lớp năng khiếu.

Hình như vì mẹ Ninh Uyển và mẹ cô ta đã không ưa nhau từ lâu, sự so sánh của thế hệ trước kéo dài đến thế hệ họ. Nhưng mẹ Ninh Uyển đã định cư ở nước ngoài từ lâu, có lẽ chẳng quan tâm đến Ninh Uyển.

Còn mẹ cô ta, vì sao lại thế?

“Từ nhỏ, nhiều thứ con không bằng Ninh Uyển thì thôi, thành tích, nghệ thuật. Giờ ngay cả nhân phẩm cũng không bằng.”

Bàn tay cô gái siết chặt vạt áo, khẽ hỏi.

“Mẹ, trong mắt mẹ con là gì? Là con gái hay công cụ để so sánh với người khác?”

Cô ta như muốn có câu trả lời.

Để xác nhận suy nghĩ của mình.

Mẹ Tô không đáp.

Bà ta nhìn sang chỗ khác, giọng đều đều.

“Ba con đã về nhà. Lát nữa hai người vào thư phòng nói chuyện này, sau này mẹ sẽ không quản con nữa, con khiến mẹ quá thất vọng.”

Thất vọng, hai chữ Tô Hoài Cẩn nghe từ mẹ nhiều nhất.

Khi còn nhỏ, các gia đình quyền thế thường tổ chức đủ loại tiệc tùng. Những buổi tiệc ấy quy tụ các nhà có tiếng ở Bắc Kinh.

Cũng có những đứa trẻ thế hệ họ.

Hầu hết con cháu đi theo cha mẹ để làm quen với người khác.

Nhưng cũng có vài đứa bị lôi ra để kiếm thể diện cho gia đình như Tô Hoài Cẩn.

Ninh Uyển khi nhỏ khác cô ta.

Cô ấy có tình yêu thương của ông bà.

Cô ấy học piano, học vẽ vì bản thân thích. Nhưng Tô Hoài Cẩn học để so sánh với cô ấy.

Học mà không có niềm yêu thích thực sự, dù thế nào cũng không học tốt.

Mẹ cô ta rất thích nhìn cô ta luyện đàn.

Đàn sai một nốt, lòng bàn tay bị đánh một thước.

Lặp đi lặp lại đến khi tay cô ta sưng lên, đau không chịu nổi.

Ba cô ta sẽ bôi thuốc cho cô ta, vừa bôi vừa nói cô ta là con gái duy nhất của gia đình. Không thể làm nhà mất mặt, mọi thứ phải làm tốt nhất, không để người ta cười chê.

Còn Ninh Uyển, mỗi lần biểu diễn xong ở tiệc sẽ chạy ùa vào lòng ông nội.

Ông nội cô ấy là một cụ già hiền từ, sẽ đón lấy đứa cháu mặc váy dạ hội. Rồi dẫn Ninh Cận và cô ấy đi ăn, không ngừng khen ngợi Ninh Uyển làm tốt.

Còn mẹ cô ta thì sao?

Bà ta mãi chỉ thấy Ninh Uyển làm tốt hơn.

Rồi bà ta nói.

“Tô Hoài Cẩn, mẹ rất thất vọng về con.”

Cô ta hít một hơi, kìm nén nỗi chua xót trong lòng.

Xe dừng lại, Tô Hoài Cẩn mở cửa bước xuống, đi thẳng vào thư phòng. Ba cô ta đã đợi sẵn trong đó.

“Nói xem gần đây con làm gì?”

Ba cô ta luôn rất đĩnh đạc, từ trước đến nay.

Dù giờ là chất vấn con gái, ông chỉ bình thản đẩy gọng kính vàng. Bộ vest không một nếp nhăn, gương mặt cũng thế.

Tô Hoài Cẩn đứng trước ông.

“Không phải ba mẹ đều biết rồi sao?”

“Đến giờ con vẫn không thấy mình sai?”

Ba nhìn cô ta.

“Con gái một gia đình lớn nên như con bây giờ sao? Vì ghen tị hay tâm lý gì mà đi bắt nạt bạn chơi cùng từ nhỏ!”

“Cô ta là bạn chơi cùng của con lúc nào!”

Tô Hoài Cẩn nhắm mắt.

“Ninh Uyển là bạn chơi cùng của con từ bao giờ?”

“Vậy con nên sai người bắt nạt con bé?”

“Hoài Cẩn, dù thế nào, con người không thể trở thành kẻ gây tổn thương. Người khác không nên, con càng không. Từ khi con sinh ra đến giờ, gia đình dành cho con bao nhiêu yêu thương, quan tâm còn chưa đủ sao? Mà con lại làm ra chuyện này.”

“Con ghét cô ta.”

Không biết mẹ Tô mở cửa thư phòng từ lúc nào, tay bưng đĩa trái cây cắt sẵn, đặt lên bàn làm việc, giọng nhẹ bẫng.

“Con nghĩ Ninh Uyển sẽ không ghét loại người như con sao?”

“Ghét con, kẻ giả tạo chỉ biết bắt nạt người khác.”

“Mẹ…”

Người phụ nữ giơ tay, ngăn cô nói tiếp.

“Đừng gọi mẹ nữa, mẹ thà sinh ra Ninh Uyển chứ không phải con.”

Bà ta bước ra, trước khi đóng cửa để lại một câu.

“Sao mẹ lại có đứa con gái như con.”

Ba Tô thở dài.

“Con ra ngoài đi, về phòng suy nghĩ. Hôm nay có nói thế nào con cũng không nghe. Ba mong sau này con đừng làm mấy chuyện ngu ngốc nữa.”

Phòng Tô Hoài Cẩn rất rộng, có lẽ là căn phòng lớn nhất nhà.

Trong phòng có đàn piano, cello, ban công có giá vẽ. Rồi bàn học, trên đó là bút mực giấy nghiên mà ba cô ta bỏ nhiều tiền mua.

Không phải họ không yêu cô ta.

Ít nhất về vật chất, cô ta rất đầy đủ.

Nhưng không thứ nào là thứ cô ta thực sự thích.

Tô Hoài Cẩn ngã xuống giường, suy nghĩ không tránh khỏi trôi về một mùa hè xa xưa.

Một lần hiếm hoi mẹ Ninh Uyển về nước.

Dẫn Ninh Uyển và vài phu nhân nhà quyền thế đến thăm nhà.

Cô ta núp trên cầu thang, cẩn thận quan sát nét mặt mẹ, không rõ bà ta vui hay chán ghét. Bé Ninh Uyển ngồi trên sofa, ánh mắt quét qua, chạm mắt Tô Hoài Cẩn.

Cô bé cầm món tráng miệng, cười với cô ta.

Tô Hoài Cẩn không biết cô ấy cười gì.

Cô ta không thích Ninh Uyển.

Vì mẹ luôn so sánh hai người và trong mắt mẹ cô ta mãi thua Ninh Uyển. Sau đó, lòng bàn tay cô ta sẽ bị thước đánh nhiều lần.

“Hoài Cẩn, xuống gặp Ninh Uyển. Hai đứa bằng tuổi nhau đấy.”

Cô ta bước xuống, ngoan ngoãn đứng cạnh mẹ, chào Ninh Uyển.

Không biết phu nhân nào đề nghị để Ninh Uyển chơi đàn.

Khúc đàn của Ninh Uyển đầy linh tính, thứ linh tính mà Tô Hoài Cẩn mãi không có. Đó là vì thích, nên khi đàn cô ấy dồn cảm xúc vào mới có cảm giác ấy. Nhưng Tô Hoài Cẩn không thích, cũng chẳng có cảm xúc.

Cô ta chỉ lặp lại bản nhạc hết lần này đến lần khác.

Sau khi Ninh Uyển rời đi, mẹ bắt cô ta ngồi bên piano chơi khúc nhạc của Ninh Uyển.

Một lần, hai lần, năm lần.

Tay cô ta bị đánh mười cái rồi lại mười cái vẫn không chơi đúng.

Bé Tô Hoài Cẩn khóc nức.

“Mẹ, con không biết, con chỉ chơi được thế này thôi.”

Lòng bàn tay lại bị đánh, mẹ đứng trước cô ta.

“Nén nước mắt lại. Mẹ có dạy con không được khóc trước mặt người khác chưa? Muốn khóc thì nín, đợi khi chỉ có mình con thì khóc.”

Lúc đó Tô Hoài Cẩn không hiểu sao mẹ làm vậy.

Bây giờ cô ta vẫn không hiểu.

Có lẽ mãi mãi cũng không hiểu.