Ngõ Ngô Đồng

Chương 61: Hoa hồng trắng và hoa cát tường



Hiếm khi Tống Thanh Yến vươn tay nắm lấy điều gì.

Nhưng lúc này lại khác, anh nhận ra tâm tư khác lạ của mình, xác định tình cảm ấy rồi quyết đoán chuẩn bị.

Khi anh đưa Ninh Uyển đến bãi biển, cô đã thoáng đoán được.

Hôm ở quán cà phê, lời Chu Châu nói.

Và ý nghĩa của những bông hoa.

Nhưng khi ý nghĩ ấy lóe lên, cô lại tự ép nó xuống.

Tống Thanh Yến đưa cô đến bãi biển lần trước đi chơi xuân, trời dần tối, cát bạc được xếp đầy đèn màu, tạo thành vòng tròn lớn.

Xung quanh cắm hoa hồng và cát tường.

Đều là màu trắng.

Ninh Uyển đếm không xuể bao nhiêu bông.

“Anh Thanh Yến, giờ anh đúng là có tiền. Mua hoa như bán buôn.”

“…”

Tống Thanh Yến thở dài: “Uyển Uyển, phong cảnh ở đây khá đẹp.”

Hôm nay bãi biển hiếm khi vắng người.

Anh ăn mặc rất chỉn chu, trời tháng Sáu, mặc nguyên bộ vest. Cổ áo lấm tấm mồ hôi.

“Đi dạo chút không?”

Ninh Uyển đồng ý: “Được.”

Họ sánh bước trên bãi cát, bên cạnh là những bông hoa.

Tống Thanh Yến nói: “Hôm thi đại học anh tặng em hồng và cát tường, lý do *****ên là vì ý nghĩa của chúng. Chắc Chu Châu đã nói với em nhưng anh vẫn muốn tự nói, vì chúng mang ý nghĩa tình yêu thuần khiết và vĩnh cửu.”

“Đó là tâm ý của anh, Uyển Uyển.”

Mặt trời lặn nhuộm biển thành màu cam ấm.

Chàng trai bên cạnh tiếp tục.

“Từ rất lâu, anh đã nhận ra tình cảm với em. Không phải bất kỳ cảm xúc nào ngoài tình yêu, không phải tình thân cũng không phải tình anh em. Là tình cảm của con trai với con gái. Anh định đợi thời điểm thích hợp để nói. Nhưng dần dà, anh sợ nếu không nắm cơ hội này sẽ không còn nữa.”

“Anh không có gia đình, người yêu thương anh cũng ít ỏi nên anh cảm thấy mình là đứa trẻ chẳng được nhiều người yêu. Vậy Uyển Uyển, em có muốn ở bên anh không?”

“Có muốn ở bên anh và cũng yêu thương anh không?”

Anh nói những lời này rất nghiêm túc, thậm chí căng thẳng, tay buông bên hông run nhẹ. Những giọt mồ hôi lăn dài, thấm ướt cổ áo.

Xung quanh họ đầy hoa, cô không biết Tống Thanh Yến chuẩn bị từ lúc nào.

Hay mất bao thời gian dưới nắng nóng để sắp xếp.

Nhưng giấc mơ thật sự thành hiện thực trong khoảnh khắc này.

Ninh Uyển muốn khóc, cô cúi đầu, nhỏ giọng: “Em muốn.”

Giọng cô gái dịu dàng, dễ nghe: “Từ năm lớp mười em đã thích anh Thanh Yến. Vì anh kéo em ra khỏi bóng tối bao lần, em thật sự, thật sự rất thích anh.”

Không biết ai bắn pháo hoa.

Cánh hoa rơi từ trên trời phủ lên họ, che đi đôi mắt.

Tống Thanh Yến cười: “Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã đồng ý với anh.

Cảm ơn em cũng thích anh như thế.

Rồi có người bắt đầu reo hò, hòa cùng làn gió biển nóng bức mùa hè.

Ninh Uyển và Tống Thanh Yến quay lại, đối diện là rất nhiều người, những bạn bè và người thân đã chứng kiến hành trình của họ.

Mỗi người cầm một bó hồng trắng, vẫy tay với họ.

Tống Thanh Yến ghé lại: “Lý do thứ hai tặng em hồng trắng vì trong mắt anh, Uyển Uyển là bông hồng trắng đẹp nhất thế giới.”

“Rất tuyệt vời, khác biệt với tất cả. Là vẻ đẹp anh chỉ cần nhìn đã muốn che chở. Khi gặp em, anh thấy em như thế, như bông hồng trắng kiên cường có gai, bảo vệ bản thân và bạn bè.”

“Nhưng Uyển Uyển, anh nói thế không phải để định nghĩa em là hoa gì, em có thể là bất kỳ loài hoa nào. Chỉ là với anh, em là bông hồng nhỏ rất tuyệt vời.”

Ninh Uyển bất ngờ quay người, lao vào lòng Tống Thanh Yến.

Cô gái như viên kẹo bông mềm mại, đâm sầm vào anh. Tống Thanh Yến chỉ ngẩn ra rồi lập tức ôm chặt cô.

Từ khoảnh khắc này, người trong lòng đang ôm anh là cả thế giới của anh.

Viên kẹo bông nói trong lòng anh: “Anh Thanh Yến… anh cởi áo khoác đi, đừng để say nắng… anh ra nhiều mồ hôi quá…”

“…”

Tống Thanh Yến lại thở dài rồi buông cô ra.

Anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi đến khuỷu. Vắt áo khoác trên cánh tay, anh vươn tay nắm tay cô, đan chặt: “Đi qua đó thôi.”

Bạn bè họ ở phía đối diện.

Lâm Chi Hứa, Liệu Hân, Lục Dư Nam, Chu Châu và Ninh Cận.

Ninh Uyển nghĩ: Có lẽ chẳng còn khoảnh khắc nào đẹp hơn lúc này.

Tình cảm thầm kín của cô được người cô thích chấm dứt ngay khoảnh khắc này, anh nghiêm túc, thành tâm nói những lời dài, cẩn thận chuẩn bị khung cảnh, mời nhiều người chứng kiến lời chúc phúc của họ.

Sẽ không có khoảnh khắc nào tốt hơn.

Tay họ đầy mồ hôi, không biết vì căng thẳng hay vì xúc động.

Nhưng không ai buông, vẫn nắm chặt.

Hồng trắng được mọi người lần lượt đưa cho Ninh Uyển, Chu Châu cười mãn nguyện: “Tốt, rất tốt. Được toại nguyện rồi.”

Lời này không rõ nói ai, như nói Tống Thanh Yến, lại như nói Ninh Uyển. Nhưng dù là ai, lời anh nói đều đúng. Hôm nay, cả hai đều toại nguyện.

Lâm Chi Hứa và Liệu Hân lao đến ôm cô.

Mấy cô gái thì thầm.

“Xem ra hoa hồng giấy cũng hiệu nghiệm, đúng là tâm thành thì linh.”

“Này, lần trước đàn anh gấp nghìn con hạc giấy chẳng linh thế đâu.”

“Cậu đừng phá không khí, Tam Kim. Tin vui hôm nay là ước nguyện của Uyển Uyển cuối cùng thành hiện thực!”

“Cảm giác thế nào? Có hạnh phúc không?”

Ninh Uyển ôm họ: “Hạnh phúc đến sắp khóc.”

Hôm Lục Dư Nam ở văn phòng nói không sai, chuyện này mà Ninh Cận biết, kiểu gì cũng lột da Tống Thanh Yến. Nhưng khi giơ tay định đánh, Ninh Cận thấy mình không nỡ.

Bàn tay hạ xuống cổ Tống Thanh Yến, xoa mạnh.

Ninh Cận: “Chà, nhiều mồ hôi thế. Bảo rồi, mặc vest nóng chết.”

Tống Thanh Yến: “…Căng thẳng.”

Lục Dư Nam cười: “Cứng miệng.”

Chu Châu vỗ tay, hét: “Thanh Yến lên tiếng rồi! Hôm nay tỏ tình thành công, vui! Mời ăn! Mọi người muốn ăn gì cứ gọi, đừng ngại tốn tiền. Thằng này sắp thành tư bản, tiền chảy như nước!”

Tống Thanh Yến ngắt lời: “Cũng chưa đến mức chảy như nước…”