Ngõ Ngô Đồng

Chương 72: Đau đớn



Sau khi thấy cô tỉnh lại, cả hai người vô cùng xúc động. Đôi mắt họ vẫn còn lấp lánh những giọt nước mắt. Mẹ Ninh vu.ốt ve đầu cô, cử chỉ của mẹ dịu dàng, là điều mà cô đã không cảm nhận được suốt mười mấy năm qua. Người phụ nữ cố kìm giọng nghẹn ngào: “Uyển Uyển, con cảm thấy thế nào?”

“Sao con lại ngốc như vậy, sao lại để bản thân rơi vào bước đường tự vẫn chứ? Nếu không có Ninh Cận, có lẽ con đã chết ngay ngày hôm đó rồi. Con chết rồi ba mẹ biết phải làm sao đây, cô gái ngốc của mẹ…”

Người phụ nữ đưa tay lau khóe mắt, rồi nắm lấy tay Ninh Uyển: “Đừng làm chuyện dại dột nữa, Uyển Uyển. Lần này mẹ trở về sẽ không đi nữa, sau này mẹ sẽ ở lại bên con, không đi đâu nữa.”

Ninh Uyển đã luôn khao khát tình cảm của cha mẹ từ lâu. Có lẽ vì chứng kiến quá nhiều sự ấm áp từ gia đình của những người bạn xung quanh. Vì thế cô thường mơ mộng rằng, nếu cha mẹ cô cũng luôn ở lại trong nước, có lẽ gia đình cô cũng sẽ ấm êm như vậy. Nhưng rồi lần nào cô cũng sẽ thất vọng. Thái độ của cha mẹ đối với cô luôn khiến cô cảm thấy mình là gánh nặng.

Ninh Uyển không nhìn họ: “Mẹ, con cũng đã lớn rồi.”

Cô gái nói với giọng rất nhẹ nhàng, cũng rất bình thản. Như đang nói với họ: Con đã lớn rồi. Con đã không còn cần đến cha mẹ từ lâu. Trong những năm tháng ấy, khi con cần cha mẹ, cha mẹ đều không có ở đó, đều bận rộn. Đến nỗi con đã trưởng thành từ lâu và cũng chẳng còn cần tình yêu của cha mẹ nữa.

Mẹ Ninh sững sờ, vùi mặt vào lòng cha Ninh, bắt đầu khóc nức nở.

Cửa phòng bệnh được mở ra, Ninh Cận xách theo đồ bước vào. Có lẽ anh mới là người thực sự lo lắng. Chỉ qua một đêm, cả người đã tiều tụy đi trông thấy. Đôi mắt đỏ hoe. Thấy cha mẹ khóc lóc thảm thiết, anh có phần bực dọc lên tiếng: “Có thể đừng khóc trong phòng bệnh được không? Cha mẹ thật sự không sợ làm phiền Ninh Uyển sao?”

“Về trước đi, ở đây có con là được rồi.”

“A Cận, ba mẹ…”

“Ra ngoài.”

Cửa phòng được đóng lại, Ninh Uyển mới lên tiếng gọi Ninh Cận. Người đàn ông khựng lại rồi nhanh chóng bước đến bên cô, căng thẳng nhìn cô từ đầu đến chân: “Em cảm thấy thế nào? Tỉnh lại từ lúc nào? Có phải họ làm phiền em không?”

“Không phải vậy.”

Ninh Uyển cúi đầu nhìn cổ tay mình đang quấn băng gạc.

“Uyển Uyển, có đau không?”

Cô lắc đầu: “Không đau.”

Ninh Cận kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nụ cười của anh nhợt nhạt: “Tối qua anh về nhà, thấy em như vậy, suýt nữa phát điên. Máu chảy xuống từng giọt từng giọt, anh chẳng dám nghĩ gì cả, lúc gọi cấp cứu tay anh run lẩy bẩy. Không dừng được, chỉ sợ chậm một giây thôi là em sẽ không tỉnh lại nữa.”

“Anh gọi em mãi, anh cầu xin em, cầu xin bác sĩ, cầu cả thần tiên.”

“Anh đã từng mất đi một người bạn rất thân, người mà chúng ta đều xem như gia đình. Nhưng Uyển Uyển, anh không thể mất em được nữa. Anh xin em đừng đi, đừng rời xa anh.”

Ninh Cận cúi đầu, anh không chạm vào Ninh Uyển. Anh chỉ đưa tay ra rồi nắm chặt lấy lan can bên giường, giọng run rẩy gần như van nài: “Anh chỉ có mỗi em là em gái, anh không thể mất em được. Uyển Uyển, anh không thể không có em.”

Ninh Cận là người hiếm khi khóc. Nhưng khi nhớ lại dáng vẻ của Tống Thanh Yến ngày hôm đó và cảnh tượng Ninh Uyển tối qua, khóe mắt anh không kìm được mà đỏ hoe hết lần này đến lần khác.

Người anh em tốt của anh đã chết ngay trước mặt anh. Anh chẳng thể làm được gì. Giờ đây lại là em gái mình nằm trong vũng máu, bị chính anh bắt gặp. Nếu hôm đó anh về muộn hơn một chút, liệu Ninh Uyển cũng rời bỏ anh mãi mãi phải không?

Ninh Cận không dám nghĩ.

Cô gái nằm trên giường bệnh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Anh, đừng khóc nữa.”

“Vừa nãy em đã gặp được Tống Thanh Yến.”

“Anh ấy cũng bảo em đừng chết. Cả hai người đều mong em bình an, muốn em sống tiếp. Em sẽ không làm chuyện dại dột nữa, anh đừng sợ. Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Thế giới vốn không công bằng. Có người nhận được rất nhiều nhưng có người chỉ bị mất đi.

Mẹ Ninh thực sự không ra nước ngoài nữa, bà ở lại trong nước, ở lại ngõ Ngô Đồng. Bà chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai đứa con nhưng đôi khi lại quên mất chúng không ăn gì hay dị ứng với thứ gì.

Sau khi Ninh Uyển xuất viện, bà thu dọn đồ đạc giúp con gái. Khi nhìn thấy món đồ cũ của Tống Thanh Yến, bà lập tức cầm lên định vứt đi.

Nhưng Ninh Uyển đã nhìn thấy.

Cô gái vội giật món đồ từ tay mẹ: “Không thể vứt cái này.”

Mẹ Ninh ngẩn ra: “Sao thế? Đồ cũ rích thế này rồi? Vứt đi thôi, nhà mình đâu phải không mua nổi đồ mới. Nếu con thích thật mẹ sẽ mua cho con một cái mới, được không?”

“Không giống nhau, đây là của anh ấy.”

Bà biết người mà Ninh Uyển nhắc đến là ai. Vụ tai nạn đó đã được truyền tai nhau trong Bắc Kinh rất lâu, đến nỗi khi bà trở về vẫn nghe được vài lời bàn tán.

Vì vậy mẹ Ninh cau mày: “Con nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao? Đồ của cậu ta thì làm sao? Người chết bao lâu rồi? Con vẫn không quên được, trước đây tự tử chưa đủ ầm ĩ sao? Giữ đồ của người chết con cũng không thấy xui xẻo, còn nói với mẹ như thế.”

Ninh Uyển nhìn bà: “Gì mà gọi là đồ của người chết?”

“Nếu không có anh ấy, giờ người chết chính là con! Rốt cuộc mẹ hiểu cái gì chứ?!”

Có lẽ tiếng cãi vã quá lớn, Ninh Cận vội chạy sang từ phòng bên cạnh. Anh kéo mẹ ra: “Mẹ nói gì với em ấy vậy? Đừng kích động em con nữa có được không?”

Mẹ Ninh bị Ninh Cận kéo ra ngoài rồi anh đóng sầm cửa lại.

Ninh Cận bước đến bên Ninh Uyển, cúi xuống ôm lấy cô: “Không sao rồi, không sao rồi, có anh ở đây.”

Tiếng khóc của cô gái vang lên: “Đồ của anh ấy không hề xui xẻo.”

“Ừ, không xui xẻo.”

Mẹ Ninh đứng ngoài cửa thở dài rồi lớn tiếng nói: “Hai đứa mới là người một nhà! Mẹ là người ngoài! Nói gì cũng có thể kích động nó!”

Ninh Cận nhắm mắt lại, vỗ nhẹ vai Ninh Uyển an ủi: “Anh ra ngoài một lát, em nghỉ ngơi ở trong phòng đi, đừng làm gì nguy hiểm nữa.”

Thế là cửa phòng được mở ra lần nữa.

Ninh Cận kéo mẹ vào phòng mình.

“Mẹ không biết chuyện của Thanh Yến nhưng mẹ cũng không thể nói về cậu ấy như vậy, nhất là trước mặt Uyển Uyển.”

Ninh Cận nhìn mẹ: “Lúc chúng con ở nước ngoài, chính cậu ấy đã kéo Ninh Uyển lên từng chút một. Nếu không có cậu ấy, người chết đã là con và Uyển Uyển rồi.”

“Lần sau mẹ còn nói như vậy, con và Uyển Uyển sẽ dọn ra ngoài.”

Ninh Cận nói: “Như mẹ nói đấy, chúng con coi như không có cái nhà này.”

Kể từ đó, mẹ Ninh không nói gì nữa.

Nhưng trạng thái của Ninh Uyển vẫn luôn không tốt.

Ninh Cận làm thủ tục cho cô nghỉ học để cô ở nhà tĩnh dưỡng.

Cô bắt đầu mất ngủ cả đêm, ngồi một mình suốt đêm dài. Cô ăn uống vô độ rồi có những ngày chẳng muốn động đến thứ gì. Cũng có lúc đột nhiên bật khóc, khóc mãi không ngừng.

Ninh Uyển cũng bắt đầu thường xuyên quên đi nhiều thứ.

Cô không nhớ nổi mình vừa định làm gì hay sắp làm gì, dù có cố gắng vắt óc suy nghĩ cũng không ra rồi lại sụp đổ mà khóc nức nở.

Cô không còn tìm đến cái chết nữa nhưng lại âm thầm để lại trên cơ thể mình vô số vết thương.

Mỗi khi đèn đường ở đầu ngõ Ngô Đồng sáng lên, cô mãi không thể bình thản bước qua đó. Có một lần đi ngang, hình ảnh Tống Thanh Yến lúc qua đời lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.

Đau đớn khôn nguôi.