Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 1:



Mùng bốn tháng Chạp, phủ Trấn Viễn Hầu.

Vân Kiểu quỳ xuống trước mặt tân Thế tử phi Tề Uyển Hề.

Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Thế tử phi, nô tỳ muốn tự chuộc thân, từ nay vĩnh viễn rời khỏi Hầu phủ, mong người thành toàn.”

Tề Uyển Hề thoáng nghi hoặc, hỏi: “Vân Kiểu, ngươi hầu hạ Thế tử suốt mười hai năm, là nha hoàn thông phòng duy nhất bên cạnh chàng. Sang xuân năm sau, ta còn định để Thế tử nạp ngươi làm thiếp. Dù vậy, ngươi vẫn muốn rời đi sao?”

Vân Kiểu cúi đầu thấp hơn, giọng càng thêm kiên quyết: “Vâng, xin Thế tử phi thành toàn.”

Tề Uyển Hề khẽ than, sai người lấy khế bán thân của Vân Kiểu đưa cho nàng.

Vân Kiểu hai tay nâng lên, vừa nhìn đã thấy hàng chữ nổi bật trên tờ giấy ố vàng: Mười lượng bạc, người bạc hai sạch.

Nàng ngẩn người một lát, rồi cẩn thận cất đi, cúi đầu dập một cái thật mạnh trước Tề Uyển Hề: “Tạ ơn Thế tử phi.”

Tề Uyển Hề thấy vậy, lại thở dài: “Vân Kiểu, ở lại đến sau giao thừa hẵng đi. Ít nhất, hãy cùng Thế tử trải qua một cái Tết cuối cùng.”

Vân Kiểu sững lại.

Nàng vốn định từ chối, nhưng lời ra đến miệng lại không nói nổi.

Nàng nghĩ: Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến giao thừa, muộn thêm một chút thì có sao đâu?

Cuối cùng, nàng hành lễ, đáp: “Vâng, đa tạ Thế tử phi.”

Rời khỏi chính phòng, Vân Kiểu bước ra ngoài.

Gió rét gào thét, tuyết nặng đè cành.

Nhìn khắp đất trời phủ trắng một màu, bỗng dưng nàng chợt nhớ ra… Đây đã là mùa đông thứ mười hai của mình ở kinh thành.

Và vào mùa đông đầu tiên, nàng gặp Tạ Duẫn Khâm.

Mùa đông năm đó, một trận tuyết lớn đã cắt đứt nguồn lương thực của nhà họ Vân.

Để mua gạo cho người đệ duy nhất, nàng cùng ba tỷ tỷ bị bán cho bọn buôn người với giá năm lượng bạc.

Trên đường đi, ba tỷ tỷ lần lượt bị bán đi, chỉ có nàng đi xa nhất, bị đưa đến kinh thành.

Nàng còn nhớ rõ, lúc đó bản thân đã nhiễm phong hàn, cứ tưởng mình sẽ chết. Nhưng ngay khi nàng gần như tuyệt vọng nhất, Tạ Duẫn Khâm đã mua nàng về.

Từ đó, nàng cùng hắn lớn lên. Khi tuổi vừa đến, nàng trở thành nha hoàn thông phòng của hắn...

Không muốn nghĩ thêm nữa, Vân Kiểu thở dài, vội vã trở về phòng.

Trước khi Tề Uyển Hề gả đến, nàng vẫn ngủ trong phòng Tạ Duẫn Khâm. Sau khi Tề Uyển Hề vào cửa, nàng dọn đến căn phòng nhỏ cạnh thư phòng của hắn.

Vừa tới cửa, nàng chợt chạm mặt Tạ Duẫn Khâm đang trở về.

Hắn vai rộng lưng thẳng, anh tuấn bất phàm, cả người tỏa ra khí thế sắc bén không gì ngăn cản nổi. Nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa vài phần phong lưu, khó lòng nắm bắt.

Vân Kiểu lập tức cúi đầu hành lễ: “Gia.”

Tạ Duẫn Khâm đáp lại một cách lười nhác, thuận tay cởi áo choàng ngoài ném cho nàng, rồi vào phòng, gọi người chuẩn bị nước tắm.

Vân Kiểu vội vàng theo sau, hầu hạ hắn tắm rửa.

Trong bồn nước ấm, hắn nhắm mắt, giọng lạnh nhạt phân phó: “Xoa bóp vai cho ta.”

Nhà họ Tạ là thế gia quyền quý, phụ thân của Tạ Duẫn Khâm nắm trọng binh, trấn thủ biên cương phía Nam.

Hắn thân là trưởng tử đích tôn, lại bị đưa vào kinh làm con tin, không được phép rời khỏi nửa bước.

Bên ngoài hắn giả vờ phong lưu bất kham, nhưng thực chất lại là kẻ tàn nhẫn vô tình nhất.

Vân Kiểu cúi người, cẩn thận xoa bóp bả vai hắn.

Bất ngờ, một đôi tay ướt át bỗng vươn ra, mạnh mẽ kéo nàng vào trong bồn nước.

Vân Kiểu không kịp đề phòng, lập tức rơi xuống. Dòng nước xáo động, tầm nhìn nhòa đi, nàng theo bản năng bám chặt vào Tạ Duẫn Khâm như một cọng rơm cứu mạng.

Còn chưa kịp mở mắt, giọng nói trêu chọc của hắn đã vang lên phía trên: “Sao vẫn dễ lừa như thế chứ?”

Vân Kiểu còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của hắn đã phủ xuống...

Nửa canh giờ sau, sóng nước trong bồn mới lặng dần.

Vân Kiểu chỉnh lại y phục, rồi hầu hạ hắn mặc đồ.