Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 21



Vân Kiểu dường như không nhận ra địch ý trong mắt hắn, chỉ khẽ cười: “Đa tạ đại ca nhắc nhở.”

Tô Lăng Xuyên không ngờ lại bị nàng mềm mỏng đối đáp, cắn răng đầy bực bội, lạnh giọng quát: “Đi thôi!”



Tô lão gia dõi mắt nhìn theo bóng dáng Vân Kiểu khuất dần trên xe ngựa, ánh nhìn thoáng nét trống trải.

Nàng có một loại năng lực kỳ lạ khi đối mặt với tổn thương, luôn trầm tĩnh bao dung, nhưng vẫn có thể khéo léo đáp trả, khiến đối phương không chiếm được lợi thế.

Chính sự dịu dàng mà kiên cường đó, khiến ông cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Như thể một bóng dáng tưởng chừng đã chìm sâu trong ký ức, nay lại hiển hiện trước mắt.

Nhưng khi cố gắng nhớ kỹ hơn, hình ảnh ấy lại mơ hồ, như sương khói tan biến không để lại dấu vết.

Tô Cẩn Nguyên định quay về, nhưng thấy phụ thân đứng yên bất động, liền nghi hoặc hỏi: “A cha, người sao vậy?”

Có lẽ chính vì sự tương đồng ấy, mà vị tiểu thư khó gần của ông lại đối xử với Vân Kiểu như chị em ruột thịt.

Tô lão gia khẽ thở dài: “Cẩn Nguyên, con còn nhớ vị cô cô từng bế con hồi nhỏ không?”

Tô Cẩn Nguyên ngẩn người hồi tưởng, bỗng chốc che miệng kinh ngạc, bật thốt lên:

“Cha! Người muốn nói là…!”

Tô lão gia không trả lời, chỉ im lặng thở dài, rồi quay người trở về phủ.

 

  15

Đoàn thương đội Tô gia xuôi nam buôn bán, Vân Kiểu nhờ vậy mà học được không ít điều.

Hôm nay nàng theo sát một cửa tiệm, ngày mai lại len vào đội ngũ của một chưởng quỹ khác, không hề tỏ ra bỡ ngỡ hay lạ lẫm.

Nói chi đến việc có ý định kết thân với Tô Lăng Xuyên như lời đồn đoán.

Ngược lại, tất cả những phiền toái mà Tô Lăng Xuyên từng lo ngại về nữ nhân đều không xảy ra, điều đó khiến hắn ta càng thêm kinh ngạc.

Thương đội dừng chân tại Lê thành, nghỉ ngơi trong một khách điếm.

Khi mọi người đang tranh thủ thư giãn, Tô Lăng Xuyên ngồi trên lầu uống trà, thực chất là ngầm quan sát Vân Kiểu.

Gã tiểu tư bên cạnh — Hoài Thính, thấy hết mọi hành động của thiếu gia mình, cũng lặng lẽ nhìn về phía Vân Kiểu.

Nàng chỉ búi một kiểu tóc đơn giản nhất, y phục gọn gàng không chút cầu kỳ, thế nhưng vẫn không thể giấu đi dung mạo khuynh thành.

Nàng không hề ỷ lại vào sự ưu ái của người khác, lịch sự từ chối một nam nhân có ý định giúp nàng khiêng hàng.

Hoài Thính thấp giọng nói: “Vị tiểu thư mới đến này trông yếu ớt như thể gió thổi là ngã, không ngờ lại là một người vừa có năng lực, vừa khéo léo. Thương đội cũng nhờ nàng mà hòa thuận hơn, gặp chuyện khó khăn gì, nàng ấy cũng có thể giải quyết ổn thỏa.”

Tô Lăng Xuyên vừa nghe đã trừng mắt liếc hắn, gằn giọng: “Nàng ta thế nào, bổn thiếu gia tự mình nhìn là biết, không cần ngươi lắm lời!”

Buổi chiều, Vân Kiểu một mình rời khỏi khách điếm.

Tô Lăng Xuyên mang theo Hoài Thính lặng lẽ bám theo, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường: “Ta muốn xem thử, rốt cuộc Vân Kiểu giở trò gì đây.”

Trong lòng Hoài Thính lại thầm nghĩ: Thiếu gia à, rõ ràng là ngài lo lắng cho nàng ấy thì có.

Hắn vốn tưởng Vân Kiểu có bí mật gì đó không tiện nói ra, nào ngờ nàng chỉ đi khắp nơi dò hỏi tin tức của một người tên là Vân Lâm.

Vân Kiểu cũng biết, chuyến đi này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Sau khi nhận thêm một câu trả lời phủ định, nàng khẽ thở dài cảm ơn rồi quay lại đường cái.

Nỗi thất vọng lặng lẽ thoáng qua trong đáy mắt nàng, nhưng đến khi đối diện với Tô Lăng Xuyên, nàng đã che giấu mọi cảm xúc một cách hoàn hảo.

“Đại ca.”

Vân Kiểu vốn biết có người theo dõi mình, vậy nên cũng chẳng hề tỏ ra bất ngờ.

Nàng khẽ cong môi: “Đại ca lo cho ta nên mới đích thân đi theo sao?”

Tô Lăng Xuyên quay mặt đi, không đáp lời, chỉ sải bước rời đi.

Vân Kiểu cũng tự nhiên bước về phía Hoài Thính.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Vân tiểu thư xuất hành lần này, là để tìm người sao?”

Vân Kiểu khẽ gật đầu, thẳng thắn đáp: “Mười hai năm trước, ta và ba tỷ tỷ bị bọn buôn người bán đi. Ta nhớ rõ, đại tỷ của ta từng ở Lê thành.”

Nàng dừng lại một chút, ánh mắt có phần mơ hồ: “Có điều… ta chỉ nhớ tên tỷ ấy, chia xa đã mười hai năm, ngay cả diện mạo của tỷ ấy, ta cũng chẳng còn nhớ rõ.”