Vân Kiểu cuối cùng cũng hoàn hồn, lặng lẽ rời đi.
Nàng chậm rãi lê bước trở về phòng nhỏ, cẩn thận lau rửa thân thể, sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Bị đánh mười trượng, nàng chỉ có thể nằm nghiêng.
Nhắm mắt lại, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, mơ màng như thể trở về một ngày xuân ấm áp năm nào.
Đó là đêm đầu tiên của nàng và Tạ Duẫn Khâm.
Hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Bên ngoài, ánh xuân tươi đẹp, Vân Kiểu rúc trong lòng hắn, vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.
Tạ Duẫn Khâm cầm tay nàng, đặt vào đó miếng ngọc bội tùy thân của mình, lời nói nửa trịnh trọng, nửa đùa cợt.
“Cái này... coi như là sính lễ bản thiếu gia tặng ngươi.”
Nhưng Tạ Duẫn Khâm thực sự đã từng nói câu này sao?
Vân Kiểu đột ngột mở mắt, vùng dậy khỏi giường, lục lọi trong hòm son phấn và tìm thấy miếng ngọc bội ấy.
Miếng ngọc mát lạnh nằm trong lòng bàn tay, nhưng nước mắt nàng lại rơi xuống.
Nàng đưa tay lau nước mắt, bắt đầu kiểm kê đồ đạc của mình.
Sau khi chuộc thân, nàng vẫn còn lại hai mươi ba lượng bốn mươi lăm văn tiền.
Nàng nhớ rõ những nơi mà người đã bán nàng từng lui tới, đợi khi ra khỏi Hầu phủ, nàng sẽ đi dọc theo con đường đó tìm lại ba tỷ tỷ của mình. Số tiền này đủ để mua một mảnh đất nhỏ, đến lúc đó, tỷ muội các nàng có thể sống cùng nhau.
Vân Kiểu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Năm mới sắp đến, công việc cuối năm dồn dập, Tạ Duẫn Khâm thường xuyên không có trong phủ, hoặc nếu có cũng chỉ ở trong thư phòng.
Vân Kiểu vẫn hầu hạ bên cạnh hắn, sáng dậy giúp hắn rửa mặt, pha trà bưng nước.
Những việc này vốn là của tiểu nha hoàn, nhưng Tạ Duẫn Khâm đã quen dùng nàng, không muốn để người khác thay thế.
Song, Vân Kiểu biết mình sắp rời đi, bèn chọn mấy nha hoàn xinh xắn, đoan trang để bồi dưỡng.
Ba ngày sau, lần đầu tiên nàng để người khác thay mình dâng trà.
Không ngờ người vừa bước vào, nàng đã nghe thấy tiếng chén trà bị đập vỡ trong phòng.
Cách một lớp giấy dán cửa sổ, nàng vẫn nghe rõ giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Tạ Duẫn Khâm: “Người đâu?”
Vân Kiểu vội vàng bước vào, nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, cung kính hành lễ: “Gia.”
Tạ Duẫn Khâm ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt không có gì khác lạ, nhưng giọng điệu lại hàm chứa sự uy hiếp: “Ngươi đang giận dỗi với ta?”
Chỉ mới phạt nàng mười trượng, mà bây giờ đã dám lơ là chuyện của hắn, ngay cả trà cũng không muốn dâng nữa sao?
Vân Kiểu liếc nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ bên cạnh, trong lòng có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng chỉ đành cúi đầu thấp hơn, thể hiện sự cung kính: “Nô tỳ không dám.”
Tạ Duẫn Khâm nhìn dáng vẻ chết lặng như nước của nàng thì càng nổi giận, sau đó đột nhiên bật cười lạnh: “Ta thấy gan ngươi lớn lắm.”
Vân Kiểu còn chưa kịp nói gì, đã bị hắn túm lấy nhấc bổng lên.
Nàng kinh hô một tiếng, ngay sau đó chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn.
Khi tầm nhìn trở lại bình thường, nàng mới nhận ra mình đã bị Tạ Duẫn Khâm đè xuống bàn.
Nàng vội giãy giụa: “Gia, không được... không thể ở đây…!”
Qua khóe mắt, nàng thấy tiểu nha hoàn kia đã bò lăn bò trượt chạy ra ngoài, nhưng trong lòng nàng lại càng trào dâng nỗi nhục nhã.
Tạ Duẫn Khâm đã mạnh mẽ áp lên người nàng, ngón tay lạnh lẽo kéo mở y phục của nàng…
Bên ngoài có người đi lại, mặt Vân Kiểu áp lên mặt bàn, thân thể không ngừng lay động, nàng xấu hổ đến mức nhắm chặt mắt.
Giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai nàng: “Ngẩng đầu, nhìn ta.”
Vân Kiểu đành phải ngước lên nhìn hắn.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước, ánh lên tia sáng động lòng người, không còn vẻ cứng nhắc vừa rồi.
Tạ Duẫn Khâm nhìn mà lòng thư thái hẳn, liền ôm lấy nàng vào lòng.
…
Vài ngày sau, đến rằm tháng Chạp.
Con trai Thượng thư Bộ Binh mở tiệc đêm linh đình trong phủ, mời cả Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề.
Vân Kiểu cũng được Tề Uyển Hề mang theo.
Tạ Duẫn Khâm dựa vào ghế mềm, tựa đầu lên vai Tề Uyển Hề, nhắm mắt giả vờ chợp mắt.
Vân Kiểu ngoan ngoãn đứng bên rót rượu.
Trên sàn tiệc, mỹ nhân áo dài lả lướt múa hát, ai nấy đều dung nhan diễm lệ. Vân Kiểu không son phấn, nhưng lại thanh nhã thoát tục, nổi bật theo một cách riêng.