Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 7:



Về đến phủ, hắn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, trực tiếp vác nàng lên vai, sải bước về phòng.

Vân Kiểu bị hắn quăng xuống giường, đầu óc quay cuồng.

Tạ Duẫn Khâm không để nàng có cơ hội giãy giụa, đè xuống ngay lập tức.

Ngón tay hắn lướt qua gò má nàng, cuối cùng dừng lại trên chiếc cằm thanh mảnh.

Giọng điệu của hắn chậm rãi, nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng: “Trước đây sao ta không phát hiện, hóa ra Vân Kiểu của chúng ta giỏi quyến rũ đàn ông đến thế?”

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch: “Thế tử gia, nô tỳ…”

Chưa kịp nói hết câu, Tạ Duẫn Khâm đã cúi xuống, cướp đi hơi thở của nàng.

Sau khi chuyện kết thúc, hắn nghịch tóc nàng, vẻ thỏa mãn lười nhác, thoạt nhìn lại có chút ôn hòa.

Vân Kiểu hít sâu một hơi, dò hỏi: “Gia, nếu nô tỳ có thai…”

Nàng chưa nói hết câu, vừa ngước mắt lên đã chạm phải ánh nhìn thâm trầm u ám của Tạ Duẫn Khâm.

Người đàn ông vừa mới thân mật với nàng khi nãy, khóe môi lại nhếch lên một đường cong châm chọc.

Hắn cười lạnh: “Loại thân phận hèn mọn như ngươi, cũng xứng sinh con cho bổn Thế tử?”

Vân Kiểu toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy mình như rơi xuống hầm băng.

Nàng còn nhớ, rất lâu trước đây, Tạ Duẫn Khâm từng nói muốn có một đứa con với nàng.

Con trai giống ai cũng được, nhưng con gái nhất định phải giống Vân Kiểu, phải là một bé con trắng trẻo ngoan ngoãn như búp bê sứ.

Những lời khi xưa giờ đây yếu ớt như hạt cát, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tan biến.

Tạ Duẫn Khâm lại phủ người lên nàng, hôn lên sau gáy.

“Hãy an phận mà hầu hạ cho tốt, đừng mơ tưởng những thứ không nên nghĩ.”

Vân Kiểu run rẩy vùi mặt vào chăn, giấu đi đôi mắt ngập tràn nước.



Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến hai mươi hai tháng Chạp.

Hôm nay là ngày Hầu phủ theo lệ thường đến Vân Giác Tự cầu phúc, nàng cũng được phân phó đi theo.

Trên xe ngựa, nàng lặng lẽ pha trà hầu hạ.

Tạ Duẫn Khâm ôm Tề Uyển Hề vào lòng, nàng ấy dịu dàng nói: “Nghe nói chùa Vân Giác rất linh thiêng trong việc cầu con, Duẫn Khâm, lát nữa chúng ta cũng đến xin một đứa nhé?”

“Đương nhiên.” Hắn vừa xoa tay nàng ấy, vừa chậm rãi đáp.

“Đứa trẻ do Uyển Hề sinh ra, mới xứng đáng là con của bổn Thế tử.”

Vân Kiểu cụp mắt, giấu đi cảm xúc, suốt đường đi đều im lặng.

Trong chùa, nàng lặng lẽ đi sau hai người họ, chậm rãi thắp hương cầu phúc.

Dưới ánh đèn Phật cổ xưa, Vân Kiểu chắp tay, cúi lạy đầy thành kính.

“Phật tổ phù hộ, xin hãy ban phước cho tín nữ… Sau khi rời khỏi nơi này, tín nữ và đứa bé trong bụng sẽ không bao giờ phải gặp lại Tạ Duẫn Khâm nữa.”

 

  6

Sau khi cầu phúc và bái Phật, đoàn người đến gian phòng phía sau của ngôi chùa.

Tạ Duẫn Khâm và Tề Uyển Hề nắm tay nhau, cùng ngồi trên tháp.

Tề Uyển Hề dịu dàng hỏi: "Duẫn Khâm, hôm nay chàng đã cầu nguyện điều gì?"

Tạ Duẫn Khâm cũng nghiêm túc đáp: "Ta cầu phúc cho phụ thân và mẫu thân, dĩ nhiên cũng cầu mong nàng và đứa trẻ sau này được bình an."

Hai người họ trò chuyện mãi không dứt.

Vân Kiểu hầu hạ bên cạnh, pha trà rót nước.

Bất chợt, Tề Uyển Hề nhìn nàng, lên tiếng hỏi: "Vân Kiểu, còn ngươi thì sao, ngươi có nguyện vọng gì không?"

Vân Kiểu khẽ sững người, rồi lập tức cúi đầu đáp: "Nô tỳ chỉ mong Thế tử gia năm năm bình an, cùng Thế tử phi hạnh phúc mỹ mãn."

Nghe vậy, ánh mắt Tạ Duẫn Khâm lướt qua gương mặt nàng một thoáng, hờ hững mà sâu xa.

Tề Uyển Hề bật cười: "Ngươi đúng là đứa ngốc."

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tề Uyển Hề nói muốn đi thắp vài ngọn đèn trường minh.

Nhưng lần này, Tạ Duẫn Khâm lại không đi cùng nàng, mà ở lại với Vân Kiểu.

Vân Kiểu cụp mắt, lặng lẽ đứng một bên.

Tạ Duẫn Khâm chau mày nhìn nàng, bỗng trầm giọng hỏi: "Năm nay sao lại đổi nguyện vọng?"

Vân Kiểu khựng lại, nhớ đến mười hai năm qua, mỗi lần cầu nguyện, nàng đều chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Giờ đây, bên Tạ Duẫn Khâm đã có người xứng đáng đồng hành, nếu nàng vẫn cố chấp cầu điều đó thì chẳng phải quá nực cười sao?

Vân Kiểu ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười nhạt: "Chỉ cần Thế tử gia và Thế tử phi hạnh phúc, nô tỳ cũng mãn nguyện rồi."